Buổi sáng, bầu trời âm u, mây xám lững lờ trôi như tấm màn dày che kín ánh sáng. An Nhiên khoác balo, bên trong gói kỹ mảnh giấy của Liễu, cuống sen khô, cùng ba lá bùa ông Lâm đưa. Cô khóa cửa phòng, hít một hơi sâu trước khi rời khỏi căn hộ. Cảm giác như mỗi bước đi đều bị vô hình níu lại, nhưng trong tim lại dấy lên một quyết tâm kỳ lạ – phải tìm cho ra sự thật.
Xe buýt chở cô ra khỏi thành phố, lăn bánh qua những dãy phố ồn ã dần nhạt nhòa thành cánh đồng loang lổ nước sau trận mưa lớn. Đường quê ngoằn ngoèo, hai bên cây cối rũ lá, mùi bùn ngai ngái phả lên theo gió. Tiếng động cơ hòa cùng nhịp tim cô, vừa dồn dập vừa căng thẳng.
Sau hơn một giờ, bác tài báo: “Đây, làng Trầm.”
An Nhiên bước xuống. Con đường đất đỏ trải dài, hai bên là những ngôi nhà cũ, mái ngói phủ rêu, tường loang lổ. Không gian nơi đây im ắng bất thường, như thể cả ngôi làng chìm trong giấc ngủ dài. Ở cuối con đường, hồ sen hiện ra, rộng và tĩnh lặng. Lá sen úa nâu nổi lềnh bềnh, vài bông trắng hiếm hoi run rẩy trong gió.
Cô đứng lặng, tim nhói lên như nhận ra mình đã từng thấy cảnh này – trong mơ. Chỉ khác, trong giấc mơ, hồ đen đặc và bàn tay trắng bệch vươn lên cầu cứu.
Một giọng nói vang sau lưng khiến cô giật mình:
“Cô tìm ai vậy?”
Quay lại, An Nhiên thấy một bà cụ gánh bó rau. Khuôn mặt hằn nhiều nếp nhăn, đôi mắt vừa hiền vừa đượm buồn.
“Dạ… cháu tìm chùa Viên Ngạn, gần đây có phải không ạ?”
Bà cụ nhìn cô chăm chú rồi chậm rãi gật. “Có, đi men theo bờ hồ, rẽ phải là tới. Nhưng… ít ai đến đó bây giờ. Chùa vắng lắm, chỉ còn thầy trụ trì già.”
“Cháu… muốn nhờ thầy chút việc.”
Bà cụ khẽ thở dài. “Chuyện của người chết phải không?”
An Nhiên giật mình. “Sao bà biết?”
Bà nhìn ra hồ sen. “Nhiều năm rồi, đêm nào cũng có người nghe tiếng gọi. Cô Liễu… con gái làng, mất năm chín bảy. Tới giờ, vẫn chưa yên. Ai cũng sợ nhắc, sợ dây dưa. Nhưng cô bé, ánh mắt cô giống người muốn đi đến cùng. Cẩn thận, đừng hứa bừa với hồn ma.”
Nói rồi, bà cụ đi khuất, để lại An Nhiên đứng chết lặng.
Men theo bờ hồ, con đường dẫn đến chùa Viên Ngạn lặng lẽ uốn quanh. Cổng chùa hiện ra, rêu phong bám dày, mái ngói cong vút. Bên trong chỉ có vài gốc bồ đề già, lá xào xạc trong gió.
Một vị sư già đang quét sân. Nghe tiếng bước chân, ông ngẩng lên, nụ cười hiền hậu nhưng đôi mắt như đã nhìn thấu tâm can người đối diện.
“Con từ xa đến?” – giọng ông trầm.
“Dạ, thưa thầy… con tên An Nhiên. Con… mang theo một vật, xin thầy chỉ dẫn.”
Cô lấy trong balo ra mảnh giấy ố vàng của Liễu, đưa bằng hai tay. Vị sư cầm lấy, ánh mắt chợt nghiêm lại.
“Âm Khế.” – ông thốt lên, giọng đầy trọng lượng.
An Nhiên run run. “Thầy… biết nó?”
“Đây là ấn pháp xưa, dùng để ràng buộc linh hồn. Người bị trói không siêu thoát, người cầm giữ thì gánh nghiệp nặng. Con bé Liễu này, ta từng nghe. Năm đó, làng Trầm loạn, đêm mưa có người chết đuối. Nhưng ít ai biết, cái chết ấy dính đến oán hận và sự dối trá.”
Ông nhìn thẳng vào An Nhiên: “Con đã hứa gì với hồn trong gương?”
An Nhiên cúi đầu. “Cô ấy cầu xin con đưa về hồ sen. Con… đã nhận lời.”
Vị sư thở dài. “Vậy là con đã bước vào vòng khế. Không quay lại được nữa. Nhưng còn có cơ hội. Đêm rằm tháng Bảy, cửa âm mở. Nếu con đủ can đảm, ta sẽ lập đàn ở chùa, giải khế cho cả hai. Nhưng từ nay đến đó, con phải chịu đựng những thử thách của hồn ma. Nó sẽ tìm cách thử lòng, thậm chí lôi con xuống cùng.”
“Con sẵn sàng.” – An Nhiên nói, dù giọng run rẩy.
Sư già nhìn cô một lúc lâu, rồi đưa một chuỗi tràng hạt gỗ trầm: “Mang theo. Khi thấy bóng tối bao trùm, hãy lần hạt niệm Phật. Ánh sáng trong tâm sẽ dẫn lối con.”
Cô nhận lấy, khẽ cúi đầu cảm tạ.
Rời chùa, An Nhiên trở lại hồ sen. Mặt nước lúc này phẳng lặng, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm lên như một tấm gương máu. Cô ngồi xuống bờ, tay chạm vào làn nước mát lạnh.
Đột nhiên, mặt hồ gợn sóng. Từng vòng nước lan ra, rồi hiện lên bóng hình một cô gái mặc áo dài trắng, mái tóc ướt rũ, gương mặt tái nhợt. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào An Nhiên.
“Liễu…” – cô thốt lên.
Bóng hình kia khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười run rẩy, đau khổ. Tiếng thì thầm vang lên trong gió:
“Cảm ơn… đã đến… Hãy đưa tôi… về…”
Nước dưới tay An Nhiên lạnh ngắt, rồi bất ngờ kéo mạnh xuống. Cô hốt hoảng, tay trượt khỏi bờ, người chao về phía hồ. Trong giây lát, cô tưởng mình sẽ chìm. Nhưng chuỗi tràng hạt trên tay phát sáng nhẹ, như ngăn lực kéo. Cảm giác lạnh biến mất, mặt hồ trở lại yên lặng.
Hơi thở dồn dập, An Nhiên ngồi bệt xuống đất, tim đập như trống trận. Cô ngẩng lên, bóng Liễu đã tan biến, chỉ còn lá sen trôi hờ hững.
Trong lòng vang lên câu nói của vị sư già: “Hồn ma sẽ thử con. Đừng để bị lôi đi.”
Cô nắm chặt chuỗi hạt, thì thầm: “Con sẽ giúp chị, nhưng con cũng phải sống.”
Xa xa, tiếng chuông chùa ngân dài, vang vọng khắp hồ.
Kết chương 5:
An Nhiên chính thức đặt chân đến làng Trầm, gặp sư trụ trì ở chùa Viên Ngạn và được cảnh báo về Âm Khế. Linh hồn Liễu lần đầu hiện rõ ở hồ sen, thử kéo cô xuống, nhưng An Nhiên vượt qua nhờ tràng hạt. Con đường phía trước đã mở, và đêm rằm tháng Bảy đang đến gần.