Con đường làng Trầm buổi sáng ngập trong sương mờ. Tiếng gà gáy từ xa vọng lại, xen lẫn mùi khói bếp từ những mái nhà rêu phong. An Nhiên đi chậm, lòng còn vương sự rùng rợn của đêm qua khi hồ sen như muốn nuốt chửng cô. Tràng hạt gỗ trầm trên tay vẫn còn hơi ấm, như ngọn đèn nhỏ thắp giữa bóng tối.
Cô quyết định nán lại làng vài ngày để tìm hiểu thêm. Liễu không chỉ là linh hồn cầu cứu; cái chết của cô chắc hẳn còn ẩn giấu điều gì.
1. Quán nước đầu ngõ
An Nhiên tìm đến quán nước nhỏ ven đường, mái lợp lá cọ, vài bộ bàn ghế tre thấp. Người phụ nữ trung niên đang rót trà cho mấy bác nông dân. An Nhiên gọi một cốc nước vối, ngồi lắng nghe.
Một bác già râu bạc lên tiếng:
“Lại đêm qua, mấy thằng nhỏ canh cá hồ Trầm chạy té khói. Nghe tiếng con gái khóc, bảo dường như kêu tên ai đó. Gớm, chục năm rồi, vẫn không yên.”
Người phụ nữ quán nước rùng mình:
“Chuyện cô Liễu ấy à? Ai cũng biết, nhưng chả ai dám nhắc. Cái hồ bị ma ám rồi. Có người bảo, không phải tai nạn, mà là bị dìm chết.”
An Nhiên dựng tai. “Bác… có thể kể rõ hơn không?”
Cả bàn nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác. Người phụ nữ quán nước hạ giọng:
“Cô ở đâu đến vậy?”
“Dạ, cháu từ thành phố, đến tìm hiểu chuyện cũ. Người ta nhắc nhiều đến cô Liễu, cháu muốn biết sự thật.”
Một ông lão khác khịt mũi. “Sự thật ấy, càng biết càng dễ rước họa. Cô Liễu hồi ấy đẹp lắm, bao nhiêu trai làng mê. Nhưng cô lại thương con trai nhà khác làng, học giỏi, con nhà khá giả. Hai bên không thuận, nghe đâu có người ganh ghét, lập mưu hại.”
“Rồi một đêm mưa, cô mất tích. Hôm sau vớt được xác dưới hồ. Nhưng kỳ lạ, thi thể không nguyên vẹn – như bị nước giữ lại. Người ta thì thào cô bị oán hận níu kéo. Từ đó hồ thành chỗ cấm kỵ.”
An Nhiên nghe mà gai người. Trong đầu, hình ảnh bàn tay trắng bệch dưới hồ lại hiện lên. Cô khẽ hỏi:
“Vậy… chàng trai kia đâu?”
Người phụ nữ quán nước lắc đầu. “Sau tang lễ, anh ta bỏ đi biệt tích. Có lời đồn chính gia đình anh ta liên quan cái chết, vì sợ mất danh dự. Nhưng đấy chỉ là lời đồn, không ai dám xác nhận.”
Một bác già ngắt lời, giọng khàn:
“Còn có chuyện khác. Ngày vớt xác, trên cổ Liễu có sợi dây đỏ. Người ta bảo, đó là dấu hiệu của Âm Khế. Nhưng hồi đó ai biết khế ước là gì? Người lớn bảo im, rồi lặng lẽ chôn. Chỉ có điều… mộ cô không khi nào yên, cứ như đất không nhận xác.”
Không khí bàn trà lặng hẳn. Ai nấy rùng mình, tránh nhìn hồ sen xa xa.
An Nhiên uống cạn cốc nước, đứng dậy cảm ơn. Trong lòng dấy lên quyết tâm: cô phải tìm đến mộ Liễu.
2. Ngôi mộ bên gò đất
Người chỉ đường đưa cô ra gò đất sau làng. Nơi đây hoang vu, cỏ mọc dại um tùm. Giữa gò có một nấm mộ cũ, bia đá nghiêng ngả, rêu xanh phủ kín, chữ khắc mờ nhạt chỉ còn đọc được “Liễu – 1977-1997”.
An Nhiên quỳ xuống, đặt tay lên phiến đá lạnh buốt. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô lấy tràng hạt, khẽ niệm vài câu. Bỗng gió nổi lên, cỏ lay sào sạt.
Từ dưới đất, mùi tanh ngai ngái bốc lên. Trên mặt bia, từng giọt nước thấm ra, tụ lại thành hàng chữ mờ:
“Không phải tai nạn.”
An Nhiên hoảng hốt, lùi lại, mắt mở to. Chữ vừa hiện lập tức tan biến. Tim cô đập loạn, nhưng đồng thời, một sự chắc chắn hình thành: Liễu không tự ngã. Cái chết kia có âm mưu.
3. Cuộc gặp với thầy Lâm
Chiều hôm đó, khi An Nhiên rời mộ, một bóng người đã chờ sẵn ở đầu lối đi. Ông Lâm, trong bộ áo xám tro, gương mặt càng gầy guộc hơn.
“Cô đã đến mộ.” – ông nói, giọng khàn.
An Nhiên gật, kể lại những gì nhìn thấy. Ông Lâm trầm ngâm. “Đúng như ta nghĩ. Liễu chết trong oán hận. Âm Khế chỉ xuất hiện khi có kẻ chủ động giam giữ linh hồn. Nghĩa là, ai đó đã dùng tà pháp với cô ta.”
An Nhiên rùng mình. “Ai lại làm vậy?”
“Có thể là người làng, có thể là người ngoài. Nhưng chắc chắn liên quan mối tình của cô ấy. Hãy tìm hiểu về chàng trai năm xưa. Hắn là mấu chốt.”
An Nhiên khẽ hỏi: “Nếu tìm ra sự thật, có giải thoát được Liễu không?”
Ông Lâm nhìn hồ sen xa xa. “Chỉ khi công bằng được trả lại. Hồn oan không siêu thoát nếu kẻ gây nên chưa bị lộ mặt. Nhưng nhớ, con càng đào sâu, oán khí càng mạnh. Cẩn thận, Liễu có thể không còn giữ được sự hiền hòa nữa.”
Nói rồi, ông rút từ tay áo ra một chiếc gương nhỏ, khung đồng thau, trao cho An Nhiên. “Mang theo. Nó sẽ phản chiếu điều mắt thường không thấy. Nhưng đừng soi quá lâu – kẻo chính con bị hút vào.”
4. Đêm ở nhà trọ
An Nhiên thuê một căn phòng nhỏ ở nhà trọ gần bến xe. Phòng cũ, giường tre, tường bong tróc. Đêm đó, cô không ngủ nổi. Tiếng gió thổi qua khe cửa, tiếng dế kêu rỉ rả, tất cả hòa thành điệp khúc bất an.
Cô đặt chiếc gương đồng ông Lâm đưa trên bàn. Tò mò, cô thắp ngọn nến nhỏ, soi vào. Ban đầu chỉ thấy bóng mình, gương mặt phờ phạc. Nhưng dần dần, nền gương tối lại. Một hình ảnh khác hiện ra: hồ sen, giữa đêm mưa, bóng một cô gái vùng vẫy. Phía bờ hồ, có hai người đàn ông đứng, một người mặc áo mưa, người kia cầm đèn pin.
Cô gái dưới hồ giãy giụa, bàn tay vươn lên cầu cứu. Một trong hai gã đàn ông cúi xuống, dùng cây gậy dài ấn mạnh, không cho cô nổi lên.
An Nhiên choáng váng. Cảnh tượng rùng rợn khiến cô hét khẽ. Ngọn nến chập chờn, ánh gương biến mất.
Tim đập loạn, cô ôm đầu: “Trời ơi… Liễu bị giết. Không phải tai nạn.”
Cô viết nhanh vào sổ tay: “Hai kẻ đàn ông. Một áo mưa. Một cầm đèn pin. Năm 1997.”
Vừa ghi xong, một tiếng gõ cửa vang lên: “Cộc, cộc, cộc.”
Cô giật thót, nhìn đồng hồ: đúng 3 giờ sáng. Ai lại đến giờ này?
“Có ai không?” – cô run run hỏi.
Không tiếng trả lời. Cô lùi lại, ôm chuỗi hạt. Tiếng gõ biến thành tiếng cào, rồi đột ngột im bặt. Không gian chìm trong yên tĩnh.
An Nhiên ngồi co rúm, tim như muốn nổ tung.
5. Giấc mơ của Liễu
Khi vừa chợp mắt, cô thấy mình đứng giữa hồ sen mờ sương. Trước mặt, Liễu xuất hiện, mái tóc dài ướt sũng, đôi mắt đẫm lệ.
“An Nhiên…” – giọng Liễu vang lên, nghẹn ngào. – “Họ… giết tôi. Hãy… tìm ra… sự thật.”
“Là ai? Nói cho tôi!” – An Nhiên kêu lên.
Nhưng Liễu chỉ lắc đầu, thân thể mờ dần. Trước khi tan biến, cô để lại một câu: “Cẩn thận… người cô tin…”
An Nhiên choàng tỉnh, mồ hôi vã đầy. Bên ngoài, trời vừa hửng sáng, gà gáy râm ran.
Cô ngồi bất động, trong đầu dội lại câu cuối: “Cẩn thận… người cô tin.”
Người cô tin? Là ai? Ông Lâm? Hay vị sư ở chùa Viên Ngạn? Hay một ai khác?
Bất giác, cô thấy một nỗi lo lạnh lẽo len vào tim: con đường đi tìm sự thật không chỉ đối diện hồn ma, mà còn đối diện cả những con người còn sống, với bí mật đã chôn vùi gần ba mươi năm.
Kết chương 6:
An Nhiên dần khám phá rằng Liễu không chết do tai nạn mà bị giết hại. Làng Trầm che giấu nhiều lời đồn mờ ám, mộ Liễu phát ra dấu hiệu, và trong gương đồng cô thấy cảnh tượng kinh hoàng đêm định mệnh. Liễu trong mơ cảnh báo: “Cẩn thận người cô tin.” – hé mở mối nghi ngờ rằng ngay cả đồng minh bên cạnh cũng có thể phản bội.