âm khế: khúc gọi hồn

Chương 7: Bóng đen trong ký ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Buổi sáng mờ sương

Mặt trời le lói sau màn sương dày, ánh sáng yếu ớt không đủ xua tan vẻ lạnh lẽo của làng Trầm. Con đường đất ẩm ướt sau đêm mưa nặng mùi bùn. An Nhiên bước đi, tràng hạt trầm trên tay đong đưa theo nhịp thở gấp gáp. Đêm qua để lại trong lòng cô một cơn chấn động: Liễu không chết tự nhiên, mà bị sát hại. Và kẻ sát nhân có thể vẫn đang sống đâu đó, lẫn trong dân làng.

Trong đầu cô vang vọng câu nói của Liễu trong mơ: “Cẩn thận… người cô tin.”

Người cô tin… là ai? Ông Lâm, vị pháp sư xuất hiện đúng lúc cô tuyệt vọng? Hay vị sư già ở chùa Viên Ngạn với ánh mắt trầm mặc khó đoán?

Nỗi bất an quẩn quanh, nhưng An Nhiên biết mình không thể dừng lại. Sự thật đang ở ngay trong ngôi làng này.

2. Những lời thì thầm

Cô ghé lại quán nước đầu ngõ. Hôm nay đông hơn, mấy người đàn bà trung niên tụ tập, vừa uống trà vừa nói chuyện. Thấy An Nhiên, họ ngừng lại, rồi nhìn nhau đầy ái ngại.

Một người trong số đó hạ giọng:

“Cô là khách lạ, sao cứ quanh quẩn hỏi chuyện cũ vậy? Đừng khuấy lên, không có lợi đâu.”

An Nhiên mỉm cười gượng:

“Cháu chỉ muốn biết rõ về cô Liễu. Cái chết của cô ấy… thật sự thế nào?”

Người phụ nữ già hơn, tóc lốm đốm bạc, liếc nhìn quanh rồi thì thào:

“Người ta đồn có hai gã trai đêm đó ở bờ hồ. Một tên làng này, tên Phúc, tính nóng nảy, hay ghen. Một tên người ngoài, nghe đâu con nhà giàu, theo đuổi Liễu mãi không được. Nhưng… nói ra chỉ thêm họa, cô đừng ép.”

Cái tên “Phúc” như một nhát dao chém thẳng vào suy nghĩ của An Nhiên. Cô vội hỏi tiếp, nhưng họ đã quay mặt đi, né tránh.

Rời quán nước, cô ghi vội trong sổ: “Phúc – trai làng. Ghen. Liên quan đêm đó.”

3. Tìm đến nhà Phúc

Nghe ngóng thêm, cô tìm được nhà Phúc ở rìa làng. Đó là căn nhà cấp bốn tường vôi cũ, mái ngói lợp chắp vá. Trước sân, một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi đang bổ củi. Thân hình rắn chắc, đôi mắt sắc, trên mặt hằn vết sẹo dài từ thái dương xuống má.

“Cháu… xin chào. Chú là Phúc ạ?” – An Nhiên cất giọng dè dặt.

Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt lạnh băng. “Cô là ai? Lạ mặt lắm.”

“Cháu… chỉ là người đi tìm hiểu chuyện xưa. Về cô Liễu.”

Ngay lập tức, búa trên tay ông dừng lại. Không khí căng như dây đàn. “Cô hỏi chuyện đó làm gì?”

An Nhiên nuốt khan. “Vì cô ấy chưa siêu thoát. Cô ấy… đang cần được minh oan.”

Đôi mắt Phúc lóe lên tia gì đó – giận dữ, hay sợ hãi, cô không phân biệt nổi. Ông ném khúc gỗ sang bên, tiến lại gần, giọng gằn:

“Con bé ấy chết lâu rồi. Cô đừng lải nhải. Việc người chết, để họ yên.”

An Nhiên lùi lại, tim đập mạnh. “Nhưng đêm đó… có hai người ở bờ hồ.”

Phúc trợn mắt, bàn tay thô ráp siết lấy cán búa. Trong giây lát, cô tưởng ông sẽ lao đến. Nhưng rồi ông buông ra, hít một hơi thật dài. “Cút khỏi đây. Nếu còn nhắc đến Liễu, đừng trách.”

Cánh cửa đóng sầm, để lại An Nhiên đứng run bần bật ngoài sân.

4. Đêm lại đến

Trở về nhà trọ, đầu óc cô rối như tơ. Phúc chắc chắn biết điều gì, nhưng ông ta cứng rắn như tảng đá. Có thể ông ta chính là hung thủ, hoặc cũng có thể chỉ là nhân chứng sợ hãi.

Đêm xuống, trời lại mưa. Tiếng mưa gõ trên mái tôn vang như tiếng trống tang. An Nhiên nằm co ro, mắt nhắm mà không ngủ được.

Đúng nửa đêm, chiếc gương đồng trên bàn rung lên khe khẽ. Ánh sáng nhạt lóe trong gương, gọi mời. Cô run rẩy tiến lại, soi vào.

Lần này, cảnh hiện ra là một căn buồng nhỏ. Liễu ngồi trên giường, mái tóc rũ xuống che nửa gương mặt. Cô ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ, khẽ nói:

“Phúc… không giết tôi. Nhưng hắn thấy. Hắn biết sự thật. Người kia… chính là kẻ kéo tôi xuống.”

An Nhiên vội hỏi: “Người kia là ai?”

Nhưng hình ảnh mờ nhòe, Liễu chỉ kịp thốt: “Người cô tin…” Rồi bóng dáng tan biến, gương tối sầm.

An Nhiên ôm mặt, hoang mang cực độ. Liễu nhiều lần lặp lại cùng một câu – “người cô tin”. Liệu có phải ám chỉ ông Lâm, người đã cho cô bùa, hay vị sư ở chùa? Hay thậm chí là ai khác, mà cô chưa hề nghĩ tới?

5. Bóng đen ngoài cửa sổ

Tiếng mưa vẫn ào ào. Đột nhiên, cô nghe tiếng bước chân bì bõm dưới sân trọ. Tim cô thót lên, vội chạy đến cửa sổ. Bóng một người đàn ông đứng dưới mưa, bất động, ngước nhìn lên. Không rõ mặt, chỉ thấy chiếc áo mưa màu xám tro.

Tim An Nhiên đập dồn dập. Ông Lâm? Nhưng sao ông lại đứng đây, giữa mưa, lúc nửa đêm?

Cô định gọi xuống, nhưng bóng ấy đột nhiên biến mất, như tan vào màn mưa.

Toàn thân cô lạnh ngắt. Trong đầu vang lên câu nói của Liễu: “Cẩn thận người cô tin.”

6. Cuộc trò chuyện với vị sư

Hôm sau, An Nhiên tìm lại chùa Viên Ngạn. Vị sư già đang tưới cây, thấy cô thì gật đầu. “Con đã đi tìm?”

“Dạ. Con đến mộ Liễu, rồi gặp Phúc. Nhưng ông ta không chịu nói.”

Sư trụ trì trầm ngâm: “Phúc mang gánh nặng từ năm đó. Có thể không giết, nhưng chứng kiến. Kẻ còn lại mới là chìa khóa. Nhưng con phải tỉnh táo. Lời hồn ma không phải lúc nào cũng thật. Oán khí khiến họ biến dạng ký ức.”

“Thưa thầy… nếu con giúp cô ấy, con có mất mạng không?”

Ông nhìn cô, mắt hiền mà buồn: “Mạng con đang chia đôi. Nếu con bỏ cuộc, con sẽ héo mòn. Nếu đi tiếp, con có cơ hội cứu mình – nhưng cái giá, chẳng ai đoán được.”

An Nhiên siết chặt chuỗi hạt, thầm thì: “Con sẽ đi tiếp.”

7. Ký ức sống dậy

Chiều hôm ấy, cô lại soi gương đồng. Lần này, cảnh hiện ra không phải hồ sen, mà là con đường đất dẫn ra bến xe năm xưa. Một chàng trai trẻ, ăn mặc tươm tất, đang cãi vã với Liễu. Gương mặt hắn mờ nhòe, nhưng có đôi mắt sắc, hàm răng nghiến chặt.

“Em phản bội tôi để chạy theo thằng nghèo rách ấy sao?” – hắn gào.

Liễu lắc đầu, nước mắt trào. “Tôi chưa từng hứa gì với anh. Tôi chỉ muốn tự do.”

Tiếng gào chuyển thành giận dữ điên loạn. Hắn xô Liễu ngã xuống đất. Hình ảnh chao đảo, tiếp theo là đêm mưa ở hồ…

Bóng Phúc đứng lặng ở bờ, nhìn. Còn kẻ kia, với đôi mắt sắc ấy, chính là người ấn Liễu xuống.

Hình ảnh vụt tắt. An Nhiên ngã khuỵu, thở dốc. Giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán.

Trong đầu cô vang dội một câu: “Kẻ giết Liễu là người đàn ông có đôi mắt sắc.”

8. Nghi ngờ dấy lên

Ai có đôi mắt ấy? Hình ảnh mờ mịt, nhưng thoáng chốc, cô nhớ đến ánh mắt ông Lâm – sâu, đen và sắc lạnh.

“Không… không thể…” – cô tự nhủ, nhưng nỗi sợ vẫn cắn rứt.

Nếu đúng, ông Lâm chính là kẻ đã tạo ra Âm Khế, rồi dùng cô làm công cụ giải thoát? Hay tất cả chỉ là trò lừa?

Câu hỏi xoáy sâu trong tâm trí, khiến An Nhiên bần thần.

9. Đêm mưa thứ hai

Đêm ấy, cô nghe tiếng bước chân trên hành lang trọ. Cửa phòng khe khẽ rung.

“An Nhiên…” – tiếng gọi khàn vang lên.

Cô nín thở. Giọng ấy giống hệt ông Lâm.

“Đừng sợ. Ta ở đây để bảo vệ con.”

Cô tiến lại gần, tim đập thình thịch. Nhưng khi mở hé cửa, ngoài hành lang trống rỗng. Chỉ có mùi ẩm của mưa, và… một mảnh giấy vàng rơi ngay ngưỡng cửa, giống hệt bùa ông từng đưa.

Trên giấy, lần này có thêm nét chữ nguệch ngoạc: “Tin ta, hoặc chết.”

An Nhiên run bần bật, buông tờ giấy xuống đất.

Kết chương 7

An Nhiên ngày càng tiến gần sự thật: Liễu bị sát hại bởi một người đàn ông “có đôi mắt sắc”, và Phúc chỉ là kẻ chứng kiến. Nhưng đồng thời, nỗi nghi ngờ đổ dồn vào chính ông Lâm – người duy nhất giúp cô từ đầu. Giữa bóng tối, cô dần hiểu: không chỉ linh hồn Liễu nguy hiểm, mà con người còn sống quanh cô cũng che giấu những mưu toan khủng khiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×