âm khế: khúc gọi hồn

Chương 8: Cuộc đối chất trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Những nghi ngờ dày đặc

Ngày hôm sau, trời làng Trầm âm u như tấm khăn xám phủ lên mái nhà ngói cũ. Tiếng gió thổi qua hàng tre nghe rít lên như tiếng ai rên xiết. An Nhiên ngồi trong căn phòng trọ ẩm thấp, hai tay ôm cuốn sổ, mắt dán vào những dòng chữ nguệch ngoạc ghi vội:

“Người đàn ông có đôi mắt sắc.”

“Phúc chứng kiến, không giết.”

“Liễu bị ép xuống hồ.”

Bên cạnh là mảnh bùa vàng ông Lâm đưa, cùng lá bùa thứ hai rơi ngay cửa phòng đêm qua với dòng chữ: “Tin ta, hoặc chết.”

Cô rùng mình. Câu đó không giống lời trấn an, mà là đe dọa. Trong đầu hiện lên hình bóng ông Lâm đêm mưa, đứng dưới sân, chiếc áo xám tro lẫn vào bóng tối. Tất cả cứ chồng chéo, biến thành cơn nghi ngờ dày đặc.

Liệu ông Lâm là ân nhân, hay chính là kẻ đã tạo ra bi kịch này?

2. Tìm đến chùa Viên Ngạn

Không chịu nổi nữa, An Nhiên quyết định tìm đến chùa Viên Ngạn lần nữa, mong nhận được sự sáng tỏ từ vị sư già.

Khi cô đến, sân chùa tĩnh lặng. Lá bồ đề rụng rải rác, mùi hương trầm phảng phất. Vị sư già đang ngồi trước hiên, tay lần tràng hạt.

“Con lại đến,” ông nói, giọng trầm như tiếng chuông xa. “Trong mắt con, có nhiều sợ hãi.”

An Nhiên ngồi xuống, kể lại chuyện gương đồng, hình ảnh kẻ giết Liễu, những lá bùa, và cả mảnh giấy với lời lẽ đe dọa.

Nghe xong, vị sư trầm ngâm rất lâu. “Người đàn ông mắt sắc… Con nghĩ đến ai?”

“Là… ông Lâm.” – An Nhiên run giọng. “Con không chắc, nhưng…”

“Đừng vội kết luận.” – vị sư khẽ lắc đầu. “Có những linh hồn khi oán khí quá nặng, chúng sẽ gieo vào lòng con người sự nghi ngờ để phá vỡ niềm tin. Nhưng cũng có khả năng… Liễu muốn cảnh báo thật. Con phải tự nhìn rõ. Thầy chỉ có thể cho con một điều: mọi sự thật sẽ lộ vào đêm rằm. Hãy chuẩn bị tâm trí.”

“Thưa thầy… nếu ông Lâm thực sự là kẻ liên quan, con phải làm sao?”

Vị sư khép mắt, buông một câu: “Khi sự thật hiện ra, lòng con sẽ biết nên đứng về phía nào.”

Câu trả lời mơ hồ càng khiến An Nhiên thêm hoang mang.

3. Gặp lại ông Lâm

Chiều hôm đó, An Nhiên trở về phòng trọ thì thấy ông Lâm đã ngồi chờ sẵn, lưng dựa vào tường hành lang. Chiếc áo xám tro ướt mưa, đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào cô.

“Cô bé,” ông cất giọng khàn, “Con đang nghi ngờ ta?”

An Nhiên đứng sững. Ông như đọc thấu suy nghĩ trong lòng.

“Đêm qua, con nhìn thấy gì trong gương?” – ông hỏi tiếp.

Cô nuốt khan. “Một người đàn ông có đôi mắt sắc… ép Liễu xuống hồ.”

Ánh mắt ông Lâm thoáng lóe, rồi tối lại. Ông khẽ thở dài. “Phải. Ta biết. Vì ta cũng đã nhìn thấy. Nhưng con nhầm rồi, đó không phải ta.”

“Vậy… là ai?” – An Nhiên lắp bắp.

Ông Lâm im lặng, chỉ nhìn cô thật lâu. “Có những sự thật chưa đến lúc phơi bày. Nếu con tin, hãy tiếp tục cùng ta. Nếu không… ta sẽ rời đi ngay.”

Sự im lặng kéo dài. Trong lòng An Nhiên, nỗi nghi ngờ giằng xé. Nhưng một phần nào đó mách bảo: nếu ông Lâm muốn hại cô, ông đã làm từ lâu.

Cô hít sâu. “Con sẽ tin ông. Nhưng xin ông hãy nói sự thật vào đêm rằm.”

Ông Lâm khẽ gật. “Ta hứa.”

4. Hồ sen trong đêm

Đêm ấy, An Nhiên cùng ông Lâm đến hồ sen. Trăng mờ vằng vặc, mặt hồ lấp loáng ánh bạc. Gió lùa qua mặt nước, tạo nên âm thanh rờn rợn.

Ông Lâm cắm ba cây nhang xuống bờ, rút một lá bùa đưa cho An Nhiên. “Đêm nay, ta sẽ gọi hồn Liễu đến. Nhưng con phải giữ vững tâm trí. Đừng để cô ta lôi kéo.”

An Nhiên gật, nắm chặt bùa.

Ông Lâm bắt đầu đọc chú. Giọng ông trầm đục, vang trong gió. Nước hồ dậy sóng. Từng vòng tròn lan ra, rồi giữa mặt hồ, bóng Liễu hiện lên, gầy gò, mái tóc ướt rũ.

“An Nhiên…” – giọng Liễu vang vọng. “Cảm ơn em đã đến.”

An Nhiên run run. “Liễu… hãy nói đi. Ai giết chị?”

Liễu nhìn cô, đôi mắt đẫm lệ. “Người ấy… người em đặt niềm tin… hắn chính là…”

Đúng lúc đó, gió thổi mạnh, khói nhang tạt ngang, che khuất. Hình bóng Liễu run rẩy, rồi biến mất trong tiếng nước vỡ òa.

An Nhiên hét lên: “Chị nói nốt đi! Ai?”

Mặt hồ trở lại lặng im.

Ông Lâm lau mồ hôi, thở nặng nề. “Cô bé, hồn Liễu không thể nói hết. Oán khí che lấp. Nhưng ta tin đêm rằm, khi cửa âm mở, sự thật sẽ lộ.”

An Nhiên nhìn ông, trong lòng ngổn ngang. Liễu suýt gọi tên, nhưng gió đã cắt ngang. Hay chính ông Lâm cố tình cắt ngang?

5. Lời cảnh báo bất ngờ

Khi hai người quay về, một bóng người bất ngờ chặn trước cổng trọ. Là bà cụ hôm trước gánh rau.

“Cô gái,” bà nhìn thẳng An Nhiên, giọng gấp gáp, “Đừng tin ai cả. Kể cả người bên cạnh cô.”

An Nhiên sững sờ. “Bà… bà nói vậy là sao?”

Bà cụ chỉ lắc đầu, ánh mắt đầy sợ hãi. “Máu đã đổ, oán đã buộc. Đêm rằm, nếu cô không đủ mạnh, cô sẽ chết thay.”

Nói xong, bà quay lưng biến mất trong màn mưa bụi.

Ông Lâm im lặng, gương mặt không lộ cảm xúc. An Nhiên thì tim đập loạn, từng lời bà cụ như nhát dao khắc sâu.

6. Giấc mơ dữ

Đêm ấy, An Nhiên thiếp đi trong mệt mỏi. Trong mơ, cô thấy mình đứng ở nghĩa trang. Những ngôi mộ mở toang, từ dưới đất, vô số bàn tay trắng bệch trồi lên kéo lấy cô. Liễu đứng ở xa, gào thét:

“Đừng tin hắn! Hắn muốn lợi dụng em giải khế cho hắn!”

Cô quay lại, thấy ông Lâm đứng sau lưng, mắt đỏ rực, nụ cười méo mó. Ông vươn tay: “Đưa gương cho ta, con sẽ được sống.”

Cô hét lên, choàng tỉnh. Trán ướt đẫm mồ hôi, tim đập như muốn vỡ lồng ngực.

7. Quyết định

Sáng hôm sau, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn hồ sen xa xa. Mọi thứ như mớ bòng bong. Liễu thì thầm “cẩn thận người cô tin”. Bà cụ cảnh báo. Giấc mơ đầy ám ảnh.

Nhưng ông Lâm vẫn là người duy nhất chỉ đường cho cô. Nếu bỏ ông, cô sẽ lạc trong mê cung. Nếu tin ông, cô có thể tự chuốc lấy cái chết.

Cô khẽ thì thầm: “Đêm rằm, mình sẽ biết rõ. Dù thế nào, mình cũng phải đi đến cùng.”

Ánh sáng mờ nhạt lọt qua mây dày, rọi xuống mặt hồ. Trong ánh sáng ấy, trông hồ sen như một tấm gương khổng lồ, đang chờ phản chiếu sự thật bị chôn vùi gần ba mươi năm.

Kết chương 8

An Nhiên chính thức đối chất với ông Lâm nhưng vẫn không phân biệt nổi thật – giả. Liễu liên tục cảnh báo rằng người cô tin có thể chính là kẻ sát nhân, còn bà cụ trong làng cũng dặn “đừng tin ai cả”. Niềm tin của An Nhiên lung lay dữ dội, trong khi đêm rằm – thời khắc quyết định – đang tới gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×