Nỗi ám ảnh đầu tiên của Tâm không phải là từ tiếng khóc vẳng vơ trong đêm, hay bóng người lướt qua khung cửa mờ ảo. Nó bắt đầu từ ngay cái khoảnh khắc cô đặt chân vào căn phòng số 13 của khu nhà trọ cũ kỹ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn. Một mùi ẩm mốc, cũ kỹ và một cảm giác lạnh lẽo bất thường ùa tới, như một luồng khí vô hình siết chặt lấy lồng ngực cô.
Tâm là sinh viên năm nhất, vừa chân ướt chân ráo từ miền Tây lên thành phố. Cô vốn là đứa con gái nhút nhát, hiền lành, nhưng cái giá thuê trọ rẻ mạt ở đây đã chiến thắng nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng cô. "Chắc tại nhà cũ nên vậy," cô tự trấn an, cố xua đi cái rợn người đang bò dọc sống lưng.
Căn phòng số 13 nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ kê một chiếc giường đơn, một bàn học và một tủ quần áo cũ kỹ. Tường nhà bong tróc từng mảng, lộ ra lớp vữa loang lổ. Cửa sổ duy nhất hướng ra bức tường đối diện, lọt thỏm giữa hai tòa nhà cao tầng khác, chặn gần hết ánh sáng tự nhiên. Dù ban ngày, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối lờ mờ, phải bật đèn mới thấy rõ mọi thứ.
Bà Hai, chủ nhà trọ, một người phụ nữ trạc ngoại ngũ tuần, tóc bạc phơ, gương mặt phúc hậu nhưng đôi mắt lại có vẻ gì đó u ám, khó tả. Bà đưa chìa khóa cho Tâm, nở một nụ cười mà Tâm thấy lạnh toát cả người. "Con cứ yên tâm ở. Phòng này mát mẻ lắm. Ai vô đây cũng nói ở mát như máy lạnh vậy."
Tâm gật đầu, cố gắng đáp lại nụ cười của bà. Cô biết, trong khu nhà trọ này, căn phòng số 13 luôn trống. Mấy anh chị sinh viên khóa trước truyền tai nhau rằng phòng đó bị ám, nhưng Tâm cho rằng đó chỉ là lời đồn thổi vớ vẩn. Cho đến đêm đầu tiên.
Đêm đó, Tâm nằm trằn trọc trên chiếc giường cũ. Đồng hồ điểm 1 giờ sáng. Trong căn phòng tối đen như mực, một âm thanh khe khẽ vang lên. Đó là tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ. Rất nhỏ, rất yếu ớt, như thể nó đang cố kìm nén tiếng nấc.
Tâm giật mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô bé ngồi bật dậy, mắt mở thao láo nhìn quanh. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối tĩnh mịch, không một tia sáng. "Chắc mình nghe nhầm," cô tự nhủ, cố gắng hít thở thật sâu. Nhưng rồi, tiếng khóc lại vang lên, rõ hơn một chút, như đến từ dưới sàn nhà, ngay sát đầu giường cô nằm.
Một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng Tâm. Cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể nín thở lắng nghe. Tiếng khóc lúc to lúc nhỏ, đôi khi xen lẫn tiếng thút thít, tủi thân. Nó không phải là tiếng khóc của một đứa trẻ đang làm nũng hay nghịch ngợm, mà là tiếng khóc của một linh hồn bé bỏng đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.
Tâm nhắm chặt mắt, vùi mặt vào gối, cố gắng ngủ. Cô không muốn tin vào những chuyện ma quỷ. Cô muốn nghĩ đó chỉ là tiếng mèo kêu, hay tiếng gió rít qua khe cửa. Nhưng tiếng khóc vẫn cứ dai dẳng, ám ảnh, cho đến khi Tâm mệt lả và thiếp đi trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Sáng hôm sau, Tâm tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng. Cô vội vàng ra khỏi phòng, không dám nán lại dù chỉ một giây. Suốt cả ngày ở trường, hình ảnh căn phòng tối và tiếng khóc đêm qua cứ ám ảnh cô.
Mấy ngày tiếp theo, những hiện tượng kỳ lạ ngày càng nhiều hơn. Tiếng khóc vẫn xuất hiện mỗi đêm, đôi khi còn có tiếng bước chân lạch cạch từ hành lang trống vắng, hay tiếng đồ vật bị xê dịch trong phòng khi cô đang ngủ. Một lần, Tâm đang ngủ say, cô bỗng thấy lạnh buốt chân. Khi mở mắt ra, chiếc chăn bông mà cô đắp đã bị kéo xuống khỏi giường, nằm lăn lóc dưới sàn.
Tâm không thể chịu đựng được nữa. Cô bắt đầu kể chuyện cho vài người bạn cùng phòng trong khu nhà trọ, nhưng họ chỉ cười và nói cô quá nhạy cảm, hay xem phim ma nhiều quá. Duy chỉ có một người bạn là Mai, một cô gái sống ở phòng tầng dưới, có vẻ mặt trầm tư. "Phòng đó... có lời đồn từ lâu rồi Tâm à. Tụi tao nghe nói có người chết trong đó."
Tin đồn đó khiến Tâm càng thêm lo sợ. Cô bắt đầu tìm kiếm thông tin trên mạng, nhưng mọi thứ đều mơ hồ, không có gì cụ thể. Nỗi sợ hãi dần biến thành sự tò mò. Tâm không muốn bỏ cuộc. Cô muốn biết, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng số 13 này?
Một buổi chiều, khi đang đi học về, Tâm đi ngang qua phòng khách của Bà Hai. Cô thấy bà ta đang ngồi một mình, vuốt ve một chiếc vòng tay làm bằng hạt gỗ đen bóng. Ánh mắt Bà Hai lúc đó, không phải là sự hiền lành thường ngày, mà là một sự lạnh lẽo, u ám đến rợn người. Khuôn mặt bà ta chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng lên một cách kỳ dị.
Tâm rùng mình, vội vàng bước nhanh lên phòng mình. Cô biết, mình không thể cứ thế này mãi. Cô cần phải tìm hiểu sự thật. Và cô biết, mình không thể làm một mình. Tâm nhớ đến một người mà cô đã từng đọc các bài phóng sự điều tra của anh ấy trên báo, một người đã từng phanh phui nhiều vụ án phức tạp. Đó chính là Minh, nhà báo trẻ, gan dạ. Cô quyết định sẽ liên hệ với anh ấy.
Tâm không biết rằng, việc cô quyết định dấn thân vào tìm hiểu sự thật về căn phòng số 13, chính là lúc cô mở ra cánh cửa đến một thế giới tâm linh đầy ám ảnh và nguy hiểm, nơi có một bí mật kinh hoàng về Thiên Linh Cái đang chờ đợi cô.