ám khí thiên linh cái

Chương 2: Lời Đồn Về Khu Trọ Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm đầu tiên gặp phải những hiện tượng kỳ lạ, Tâm càng thêm lo sợ. Tiếng khóc trẻ con thì thầm mỗi đêm, cảm giác lạnh lẽo bất thường, và chiếc chăn tự động rơi xuống sàn đã vượt quá sức chịu đựng của một cô sinh viên nhút nhát. Quyết tâm tìm hiểu sự thật, Tâm đã lấy hết can đảm, liên hệ với Minh – chàng nhà báo điều tra mà cô từng đọc những bài phóng sự sắc sảo trên báo.

Minh là một thanh niên trạc hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén nhưng lại toát lên vẻ lãng tử, phong trần. Anh nổi tiếng là người không ngại dấn thân vào những vụ án gai góc, những câu chuyện bí ẩn mà người khác tránh xa. Khi nhận được tin nhắn của Tâm, Minh ban đầu có chút hoài nghi, nhưng sự khẩn thiết trong lời kể của cô gái trẻ đã khiến anh tò mò.

Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ gần trường đại học. Tâm kể lại chi tiết những trải nghiệm kinh hoàng của mình trong căn phòng số 13, từ tiếng khóc trẻ con ám ảnh đến những hiện tượng siêu nhiên không thể giải thích. Cô còn nhắc đến thái độ kỳ lạ của Bà Hai và lời đồn về người chết trong phòng.

Minh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng ghi chép vào cuốn sổ tay. Anh là người lý trí, nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong nghề đã dạy anh rằng, không phải mọi chuyện đều có thể giải thích bằng khoa học. "Em có vẻ rất tin vào những chuyện này," Minh nói, giọng điệu dò xét.

"Em không biết có phải ma quỷ hay không, nhưng những gì em thấy và nghe đều rất thật. Em cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng đó," Tâm đáp, giọng run run.

Minh nhìn cô gái trẻ, thấy sự lo sợ thật sự trong đôi mắt cô. Anh suy nghĩ một lúc. "Anh sẽ giúp em. Nhưng anh cần tự mình xác minh mọi chuyện."

Anh quyết định cùng Tâm trở về khu nhà trọ. Vừa bước vào con hẻm nhỏ dẫn đến khu nhà, Minh đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo bất thường. Khu nhà trọ cũ kỹ, rêu phong, như một khối u ám nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng hiện đại.

Khi họ gặp Bà Hai, Minh quan sát kỹ bà chủ nhà. Dù vẻ ngoài phúc hậu, nhưng đôi mắt bà Hai lại sâu thẳm, ẩn chứa một sự u ám và bí ẩn khó tả, khiến Minh cảm thấy không thoải mái.

"Cháu Minh là bạn của con Tâm hả? Hai đứa làm gì mà lại về đây giờ này?" Bà Hai hỏi, nụ cười trên môi gượng gạo.

Minh nở nụ cười xã giao. "Dạ, cháu đến thăm Tâm thôi ạ. Nghe nói khu nhà trọ của bà mát mẻ, cháu muốn xem thử."

Bà Hai cười lạt, không nói gì thêm, rồi vội vàng đi vào trong.

Minh và Tâm lên đến căn phòng số 13. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối lờ mờ. Minh bật đèn pin trong điện thoại, rọi khắp căn phòng. Anh kiểm tra kỹ lưỡng sàn nhà, tường, cửa sổ, và cả dưới gầm giường, nhưng không thấy điều gì bất thường. Mùi ẩm mốc và lạnh lẽo vẫn bao trùm.

"Em có chắc là em không ngủ mơ hay bị áp lực thi cử không?" Minh hỏi, vẫn giữ thái độ khách quan.

Tâm lắc đầu. "Em chắc chắn. Tiếng khóc rất rõ ràng, và chăn của em đã bị kéo xuống đất."

Minh im lặng. Anh không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của một trò đùa hay sự sắp đặt. Nếu Tâm nói thật, thì đây không phải là chuyện đơn giản.

Đêm đó, Minh quyết định ở lại căn phòng số 13 cùng Tâm. Anh muốn tự mình trải nghiệm những hiện tượng kỳ lạ đó. Anh chuẩn bị máy ghi âm, máy quay hồng ngoại, và một vài thiết bị điều tra chuyên dụng.


Đồng hồ điểm 1 giờ sáng. Căn phòng lại chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Minh nằm trên chiếc nệm phụ trải dưới sàn, mắt mở thao láo. Anh cố gắng giữ cho hơi thở đều, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.

Và rồi, nó đến. Tiếng thút thít nhỏ nhẹ vang lên, như tiếng khóc của một đứa trẻ đang cố gắng kìm nén. Tim Minh đập thình thịch trong lồng ngực. Anh rọi đèn pin về phía phát ra âm thanh. Không có gì. Nhưng tiếng khóc vẫn rõ ràng, lúc ở góc phòng, lúc lại như ở dưới gầm giường.

"Minh... anh có nghe thấy không?" Tâm thì thầm, giọng run rẩy.

"Anh nghe thấy rồi." Minh đáp, giọng nói trầm tĩnh nhưng ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thực sự nghe được những âm thanh kỳ lạ như vậy. Anh bật máy ghi âm và máy quay hồng ngoại, cố gắng ghi lại bằng chứng.

Tiếng khóc ngày càng rõ, càng bi ai hơn. Căn phòng trở nên lạnh buốt, Minh có thể cảm nhận được hơi lạnh đang len lỏi vào từng lỗ chân lông. Đồ vật trên bàn khẽ rung lên. Một cảm giác nặng nề, u ám bao trùm lấy không gian.

Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh buốt lướt qua mặt Minh. Ngay sau đó, chiếc chăn mà Tâm đang đắp trên giường từ từ bị kéo xuống đất, như có một bàn tay vô hình nào đó đang nắm lấy nó.

Minh nhìn cảnh tượng đó, khuôn mặt vốn điềm tĩnh giờ đây đã lộ rõ vẻ kinh hãi. Anh không thể tin vào mắt mình. Đây không phải là trò đùa, cũng không phải ảo giác. Đây là sự thật!

"Có gì đó... thật sự có gì đó trong căn phòng này!" Minh thì thầm, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi sâu sắc, nhưng cũng kèm theo sự phấn khích của một nhà báo đang đứng trước một câu chuyện động trời.

Anh biết, đây không chỉ là một vụ ám ảnh thông thường. Đằng sau căn phòng số 13 này, chắc chắn ẩn chứa một bí mật kinh hoàng, một bi kịch đã bị chôn vùi trong bóng tối. Anh đã sẵn sàng dấn thân vào cuộc điều tra này, dù biết rằng nó sẽ rất nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.