ám khí thiên linh cái

Chương 3: Bóng Hình Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm kinh hoàng ở căn phòng số 13, Minh không còn nghi ngờ gì nữa. Những gì Tâm kể là sự thật. Tiếng khóc trẻ con, luồng khí lạnh buốt, và đặc biệt là chiếc chăn tự động bị kéo xuống đất – tất cả đều là bằng chứng không thể chối cãi về một sự tồn tại siêu nhiên. Anh biết, mình đã vớ được một đề tài nóng hổi, nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy.

Sáng hôm sau, Minh và Tâm ngồi lại quán cà phê quen thuộc. Tâm vẫn còn xanh xao, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ.

"Anh đã ghi âm được tiếng khóc, và cả đoạn chăn bị kéo xuống nữa," Minh nói, đưa chiếc điện thoại cho Tâm xem đoạn video mờ ảo quay bằng hồng ngoại. Trong video, chiếc chăn từ từ trượt khỏi giường, như có một bàn tay vô hình nào đó đang kéo. Tâm rùng mình khi xem lại.

"Vậy là... thật sự có ma phải không anh?" Tâm hỏi, giọng run run.

Minh nhíu mày. "Anh không dám khẳng định là ma hay không. Nhưng chắc chắn có một thế lực nào đó đang tồn tại trong căn phòng số 13. Và nó có vẻ rất... oán hận."

Họ bắt đầu lên kế hoạch điều tra. Minh muốn tìm hiểu lịch sử của khu nhà trọ, đặc biệt là căn phòng số 13. Anh tin rằng, mọi hiện tượng siêu nhiên đều có nguồn gốc từ một bi kịch nào đó trong quá khứ.

"Trước tiên, mình phải tìm hiểu xem ai đã ở căn phòng đó trước đây, và có chuyện gì đã xảy ra với họ," Minh nói.

Tâm nhớ lại lời của Mai, cô bạn cùng trọ: "Phòng đó... có lời đồn từ lâu rồi Tâm à. Tụi tao nghe nói có người chết trong đó."

Họ quyết định tìm gặp Ông Tám, người giữ trẻ kiêm hàng xóm cũ của khu nhà trọ. Ông Tám là một lão già khắc khổ, dáng người gầy gò, lưng còng, tóc bạc trắng. Ông sống trong một căn nhà nhỏ đối diện con hẻm, và dường như đã chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra ở đây.

Khi Minh và Tâm đến, Ông Tám đang ngồi trước hiên nhà, mắt nhìn xa xăm. Minh lịch sự chào hỏi và trình bày ý định muốn tìm hiểu về khu nhà trọ.

Ông Tám nhìn họ bằng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác, rồi lại thở dài. "Mấy đứa trẻ bây giờ tò mò quá. Chuyện cũ thì để nó ngủ yên đi con ơi."

"Dạ thưa ông, tụi cháu biết có chuyện không lành ở căn phòng số 13. Bạn cháu đã gặp phải những chuyện rất đáng sợ. Tụi cháu chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng để giúp bạn cháu thôi ạ," Tâm nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết.

Ông Tám im lặng một lúc lâu, rồi ông ta khẽ rùng mình. "Căn phòng đó... nó không yên đâu con. Hồi đó, có một gia đình trẻ ở đó. Vợ chồng hiền lành lắm, có đứa con gái nhỏ, dễ thương như thiên thần vậy đó."

Ông Tám bắt đầu kể, giọng điệu trầm buồn, đôi mắt đục ngầu như đang nhìn về quá khứ. "Rồi một ngày, con bé tự nhiên mất tích. Cảnh sát điều tra mãi cũng không ra. Vợ chồng nó đau khổ lắm, tìm kiếm khắp nơi. Sau đó, không biết sao mà cả hai vợ chồng cũng biến mất luôn, không một dấu vết. Từ đó, căn phòng đó cứ bị bỏ trống. Ai vô ở cũng không được lâu. Có người thì tự nhiên phát bệnh, có người thì cứ nghe tiếng khóc trẻ con ban đêm, rồi bỏ đi hết."

Minh và Tâm chăm chú lắng nghe. "Ông có biết đứa bé đó tên gì không ạ? Hay cha mẹ nó là ai?" Minh hỏi.

Ông Tám lắc đầu. "Lâu quá rồi, ông cũng không nhớ rõ tên. Chỉ nhớ là con bé dễ thương lắm, hay chạy ra chơi trước sân. Tội nghiệp con bé..." Ông ta khẽ thở dài, rồi đột nhiên nhìn sang Bà Hai đang đi ngang qua. Ánh mắt ông Tám thoáng qua một tia sợ hãi khó hiểu.

"Thôi, mấy đứa đừng hỏi nữa. Chuyện đó... không nên nhắc tới đâu. Coi chừng rước họa vào thân," Ông Tám vội vàng nói, rồi quay mặt đi.

Minh và Tâm cảm ơn Ông Tám và rời đi. Mặc dù Ông Tám không nói rõ, nhưng những thông tin ông cung cấp đã là một manh mối quan trọng. Một đứa bé mất tích, rồi cả gia đình biến mất, và từ đó căn phòng bị ám. Điều này hoàn toàn trùng khớp với lời đồn.


Trở về phòng trọ, Tâm và Minh bắt đầu tìm kiếm những bài báo cũ. Minh, với kinh nghiệm của một nhà báo, nhanh chóng lục lọi các kho lưu trữ báo chí trực tuyến. Anh tìm thấy một vài bài báo nhỏ từ khoảng mười lăm năm trước, nói về các vụ mất tích trẻ em không lời giải ở khu vực gần đó. Tuy nhiên, không có bài nào nhắc cụ thể đến căn phòng số 13 hay khu nhà trọ này.

Trong khi Minh đang tập trung vào máy tính, Tâm lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Cô bước đến chiếc gương cũ kỹ treo trên tường phòng trọ. Chiếc gương đã ố vàng, mờ đục, phản chiếu hình ảnh cô một cách méo mó.

Tâm nhìn vào gương. Bỗng nhiên, cô thấy một bóng hình mờ ảo lướt qua phía sau mình. Cô giật mình quay lại, nhưng không có ai. Cô lại nhìn vào gương. Lần này, bóng hình đó rõ hơn một chút. Đó là một đứa bé gái, khoảng chừng 5-6 tuổi, với đôi mắt to tròn, đen láy, đang đứng ngay sau lưng cô, nhìn thẳng vào gương.

"A!" Tâm hét lên một tiếng thất thanh, lùi lại mấy bước, suýt vấp ngã.

Minh giật mình quay lại. "Có chuyện gì vậy Tâm?"

Tâm chỉ vào chiếc gương, mặt tái mét. "Em... em thấy một đứa bé trong gương! Ngay sau lưng em!"

Minh vội vàng chạy tới, nhìn vào gương. Chiếc gương vẫn chỉ phản chiếu hình ảnh của Tâm và anh. Không có đứa bé nào cả.

"Em... em chắc là em không nhìn nhầm chứ?" Minh hỏi, giọng có chút lo lắng. Anh biết Tâm không phải là người dễ hoảng sợ vô cớ.

Tâm lắc đầu, nước mắt lưng tròng. "Em thấy rất rõ. Đôi mắt nó... nó nhìn em."

Minh ôm lấy Tâm, cố gắng trấn an cô. Anh biết, những hiện tượng này đang ngày càng trở nên mạnh mẽ và trực tiếp hơn. Linh hồn đứa bé dường như đang cố gắng giao tiếp, hoặc muốn cảnh báo điều gì đó.

Càng đi sâu vào bí ẩn, Minh càng cảm thấy một sự rợn người. Anh bắt đầu linh cảm được rằng, câu chuyện về đứa bé mất tích và căn phòng số 13 này, không chỉ là một vụ án thông thường, mà còn liên quan đến một hủ tục tâm linh tà ác nào đó. Và anh biết, mình đang tiến rất gần đến sự thật kinh hoàng về Thiên Linh Cái.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.