ám khí thiên linh cái

Chương 4: Cuộc Gặp Với Thầy Bảy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cú sốc nhìn thấy bóng hình đứa bé trong gương ám ảnh Tâm suốt mấy ngày liền. Cô không dám nhìn vào bất kỳ tấm gương nào trong phòng nữa, thậm chí còn tìm cách che lại chiếc gương cũ kỹ trên tường. Minh biết, những gì họ đang đối mặt không phải là trò đùa, mà là một linh hồn oán hận đang tìm cách liên lạc.

"Chúng ta cần tìm hiểu sâu hơn về những người từng sống ở đây, và cả những phong tục tâm linh liên quan đến vụ mất tích đó," Minh nói với Tâm. Anh đã lục tìm thêm những bài báo cũ, nhưng vẫn không có manh mối cụ thể nào nhắc đến "Thiên Linh Cái" hay những hủ tục tương tự. Mọi thứ cứ như bị chôn vùi trong im lặng.

Minh nhớ lại lời của Ông Tám, về gia đình có đứa bé mất tích. "Ông Tám có vẻ biết nhiều chuyện hơn ông ấy nói," Minh suy luận. "Có lẽ mình cần ép ông ấy kể ra sự thật."

Họ quyết định quay lại gặp Ông Tám một lần nữa. Lão già vẫn ngồi trước hiên nhà, ánh mắt đục ngầu nhìn xa xăm. Khi thấy Minh và Tâm, ông ta khẽ rùng mình, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi.

"Ông Tám, tụi cháu biết chuyện không đơn giản như ông nói đâu," Minh lên tiếng, giọng trầm tĩnh nhưng kiên quyết. "Ông có biết ai là người liên quan đến cái chết của đứa bé không? Hay có ai từng luyện bùa chú gì ở đây không?"

Ông Tám run rẩy, đôi tay nhăn nheo nắm chặt lấy nhau. "Không... không có gì hết... Mấy đứa đừng hỏi nữa... Ma quỷ sẽ không tha cho mấy đứa đâu!"

Tâm nhìn Ông Tám, thấy sự sợ hãi tột cùng trong mắt lão. "Ông Tám, chúng cháu chỉ muốn giúp đứa bé siêu thoát thôi ạ. Nó vẫn đang khóc mỗi đêm. Nếu ông không nói ra, linh hồn nó sẽ không bao giờ được yên nghỉ đâu."

Lời nói của Tâm như chạm vào một nỗi đau nào đó trong lòng Ông Tám. Lão ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. "Đứa bé... tội nghiệp con bé..."

Ông Tám nhìn quanh, rồi hạ giọng, thì thầm như sợ ai đó nghe thấy. "Hồi đó... có một thầy bùa. Một lão pháp sư tà đạo... Lão tên là Thầy Bảy. Lão ta chuyên làm mấy cái trò đen tối để trục lợi. Nghe nói, lão ta từng có liên quan đến việc luyện Thiên Linh Cái..."

Nghe đến hai từ "Thiên Linh Cái", Minh và Tâm đều rùng mình. Minh đã từng đọc qua về loại tà thuật này trong một số tài liệu cổ. Đó là một trong những hủ tục kinh dị và tàn độc nhất, được cho là có thể mang lại sức mạnh và tài lộc vô biên cho người luyện, nhưng phải đánh đổi bằng mạng sống và linh hồn của một đứa trẻ.

"Thầy Bảy... lão ta còn sống không ạ? Lão ta ở đâu?" Minh vội vàng hỏi, giọng gấp gáp.

Ông Tám gật đầu. "Lão ta còn sống. Nhưng sau chuyện đó, lão ta bị truy lùng gắt gao. Giờ lão ta ẩn cư ở một ngôi nhà hoang trong nghĩa địa cũ, sống lay lắt như một kẻ điên. Lão ta... lão ta chắc chắn biết hết mọi chuyện."

Ông Tám chỉ đường cho Minh và Tâm đến ngôi nhà hoang đó, nhưng dặn đi dặn lại: "Đi thì đi, nhưng phải cẩn thận. Lão ta giờ cũng không còn bình thường nữa đâu. Mà quan trọng hơn, đừng để bị cái ác quỷ đó lôi kéo!"


Minh và Tâm không chần chừ. Họ lập tức đi đến nghĩa địa cũ. Nơi đó là một khu đất rộng lớn, cây cối um tùm, những bia mộ rêu phong nằm rải rác khắp nơi. Không khí lạnh lẽo, âm u bao trùm, khiến người ta có cảm giác như đang bước vào một thế giới khác.

Ngôi nhà hoang mà Ông Tám chỉ nằm khuất sâu bên trong nghĩa địa, phủ đầy dây leo và bụi bẩn. Cánh cửa gỗ mục nát kêu kẽo kẹt trong gió. Minh và Tâm đẩy cửa bước vào.

Bên trong ngôi nhà tối tăm, ẩm thấp. Mùi hương của hương khói và mùi mục rữa của gỗ trộn lẫn vào nhau, tạo thành một thứ mùi kinh tởm. Giữa căn phòng, một lão già gầy gò, tóc bạc phơ, quần áo rách rưới đang ngồi co ro bên cạnh một bếp lửa nhỏ. Hắn ta chính là Thầy Bảy.

Thầy Bảy ngẩng đầu lên, đôi mắt trũng sâu, vô hồn nhìn Minh và Tâm. Gương mặt lão ta tiều tụy, khắc khổ, nhưng lại ẩn chứa một tia điên dại.

"Ai... ai đó? Lại là những linh hồn muốn đòi mạng ta sao?" Thầy Bảy lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc.

Minh bước tới. "Thầy Bảy, chúng tôi không phải linh hồn. Chúng tôi là người sống. Chúng tôi đến đây để hỏi thầy về Thiên Linh Cái."

Nghe đến hai từ "Thiên Linh Cái", Thầy Bảy lập tức co rúm người lại, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi tột cùng. "Không... không! Đừng nhắc đến nó! Nó là ác quỷ! Nó sẽ không tha cho ai đâu!"

Tâm nhìn Thầy Bảy, thấy sự ám ảnh và thống khổ trong đôi mắt lão. Cô biết, lão ta không chỉ là kẻ thực hiện tà thuật, mà còn là nạn nhân của chính tà thuật đó.

"Thầy Bảy, chúng tôi biết thầy có liên quan đến vụ mất tích của đứa bé ở căn phòng số 13. Thầy hãy nói ra sự thật đi. Chỉ khi sự thật được phơi bày, linh hồn đứa bé mới được siêu thoát," Tâm nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sự thành khẩn.

Thầy Bảy run rẩy, ánh mắt nhìn Tâm. Lão ta dường như bị lời nói của cô chạm vào lương tâm. "Đứa bé... tội nghiệp con bé..."

Lão ta bắt đầu kể, giọng điệu run rẩy, đứt quãng. "Hồi đó... có một người phụ nữ tìm đến ta. Bà ta... bà ta muốn có được tài lộc và quyền lực. Bà ta muốn luyện Thiên Linh Cái. Ta... ta đã giúp bà ta."

Thầy Bảy kể về sự tàn độc của quá trình luyện Thiên Linh Cái. Để luyện thành, cần phải có một đứa trẻ sơ sinh hoặc một đứa trẻ còn non nớt, bị sát hại một cách tàn nhẫn và dùng máu, xương cốt của nó làm vật dẫn. Linh hồn đứa bé sẽ bị phong ấn vào một vật thể, thường là một cái lọ hoặc một cái đầu lâu, sau đó được "nuôi dưỡng" bằng những nghi lễ kinh dị, để nó ban cho kẻ luyện sức mạnh và tài lộc vô biên.

"Kẻ đã luyện Thiên Linh Cái đó... là ai thưa thầy?" Minh hỏi, giọng nói nặng trĩu.

Thầy Bảy nhìn Minh và Tâm, đôi mắt trũng sâu hiện lên sự sợ hãi tột cùng. Lão ta ngập ngừng, rồi thốt ra một cái tên, một cái tên khiến Minh và Tâm phải rùng mình, và mọi thứ lập tức trở nên rõ ràng.

"Chính là... Bà Hai..."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.