Luồng khí đen kịt từ Bà Hai bùng phát, mang theo mùi tanh tưởi và hơi lạnh của tử khí. Những sợi dây vô hình từ luồng khí đó lao thẳng vào Minh và Tâm. Minh nhanh chóng ôm Tâm né tránh, nhưng một sợi dây vẫn quẹt qua cánh tay anh, khiến da thịt anh lập tức khô lại, đau rát như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
"Á!" Minh khẽ kêu lên, mặt tái mét. Anh cảm nhận được sức mạnh tà ác đang ăn mòn cơ thể mình.
"Đừng hòng!" Bà Hai cười khẩy, khuôn mặt méo mó vì điên dại. "Thiên Linh Cái của ta sẽ nuốt chửng các ngươi! Không ai có thể ngăn cản ta!"
Tâm nhìn vết thương trên tay Minh, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi tột cùng. Cô bé biết, Bà Hai không còn là người bình thường nữa. Bà ta đã hoàn toàn bị tà thuật điều khiển.
"Minh, anh không sao chứ?" Tâm lo lắng hỏi.
"Anh không sao. Em cứ núp sau anh," Minh đáp, cắn răng chịu đựng cơn đau. Anh rút trong túi ra một lá bùa nhỏ mà anh đã xin từ một thầy cúng khi điều tra một vụ án tâm linh khác, ném về phía Bà Hai.
Lá bùa phát ra ánh sáng vàng nhạt, nhưng khi chạm vào luồng khí đen của Bà Hai, nó lập tức cháy rụi, biến thành tro bụi.
"Ha ha ha! Vô dụng thôi! Bùa phép của các ngươi sao có thể đấu lại Thiên Linh Cái của ta?" Bà Hai cười the thé. Bà ta vung tay lần nữa, luồng khí đen càng trở nên mạnh mẽ và hung bợt, biến thành hình thù những khuôn mặt quỷ dị, gào thét lao tới.
Minh biết, họ không thể đối đầu trực diện với Bà Hai lúc này. "Chạy thôi Tâm! Chúng ta không phải đối thủ của bà ta!"
Anh kéo tay Tâm, lao ra khỏi phòng khách. Bà Hai không đuổi theo, bà ta chỉ đứng đó, cười điên dại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ.
Họ chạy thẳng đến căn phòng số 13, nơi mà Minh nghĩ có thể ẩn chứa bí mật để đối phó với Bà Hai. Vừa bước vào phòng, một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc ập đến, nhưng lần này, Tâm cảm thấy nó không còn đáng sợ như trước, mà dường như có một sự đồng cảm.
"Chúng ta phải làm gì đây anh?" Tâm hỏi, giọng run run.
Minh nhìn quanh căn phòng tối tăm. Anh biết, linh hồn đứa bé đang bị kìm hãm ở đây. "Chúng ta phải tìm cách giải thoát cho linh hồn đứa bé. Đó là cách duy nhất để hóa giải sức mạnh của Thiên Linh Cái."
Anh bật đèn pin, rọi khắp căn phòng. Ánh sáng đèn pin lướt qua những bức tường bong tróc, những đồ vật cũ kỹ, rồi dừng lại ở một góc khuất. Có một vết tích mờ nhạt trên tường, như một hình vẽ nguệch ngoạc của trẻ con. Minh tiến lại gần, cố gắng nhìn rõ hơn.
Đó là một bức tranh vẽ bằng phấn, rất đơn giản. Một hình người lớn đang nắm tay một đứa bé, và bên cạnh là một ngôi nhà nhỏ. Dù nét vẽ thô sơ, nhưng Minh cảm nhận được sự ấm áp, hạnh phúc từ bức tranh đó.
Bỗng nhiên, Tâm khẽ rùng mình. Cô bé nghe thấy tiếng khóc trẻ con. Lần này, tiếng khóc không còn yếu ớt hay bi ai nữa, mà như đang muốn kể lể, muốn chỉ dẫn điều gì đó. Tiếng khóc phát ra từ phía bức tranh.
Tâm đưa tay chạm nhẹ vào bức tranh. Ngay lập tức, một luồng ký ức xa lạ ập vào tâm trí cô. Không phải ký ức của cô, mà là ký ức của đứa bé.
Cô bé thấy mình là một đứa trẻ hồn nhiên, tên là Na, sống cùng cha mẹ trong căn phòng số 13. Cha mẹ Na rất yêu thương cô bé. Căn phòng nhỏ hẹp nhưng tràn ngập tiếng cười. Na rất thích vẽ, và bức tranh trên tường chính là do cô bé tự tay vẽ.
Một ngày nọ, một người phụ nữ lạ mặt đến thăm gia đình Na. Người phụ nữ đó có vẻ ngoài hiền lành, nhưng ánh mắt lại rất khác. Bà ta thường mang kẹo cho Na, nói những lời ngọt ngào. Na không biết, đó chính là Bà Hai khi còn trẻ, đang âm thầm quan sát và lựa chọn "vật dẫn" cho mình.
Rồi một đêm, khi Na đang ngủ say, cô bé cảm thấy lạnh buốt. Một bàn tay lạnh lẽo siết chặt lấy miệng cô bé, một mùi hương lạ xộc vào mũi, khiến Na chìm vào bóng tối. Na tỉnh dậy trong một căn phòng lạnh lẽo, nhìn thấy Bà Hai và Thầy Bảy đang thực hiện một nghi lễ kinh dị. Tiếng tụng kinh ma quỷ, ánh lửa xanh lét, và hình ảnh cô bé bị kéo lên một bàn thờ đá lạnh lẽo.
Na muốn hét lên, muốn kêu cứu, nhưng không thể. Cô bé chỉ có thể khóc thét trong vô vọng, nhìn khuôn mặt điên dại của Bà Hai và ánh mắt vô hồn của Thầy Bảy. Cơn đau thấu xương, nỗi sợ hãi tột cùng khi linh hồn bị rút ra khỏi thân xác. Na chỉ muốn mẹ, muốn cha đến cứu mình.
Ký ức kinh hoàng cứ thế tua đi tua lại trong tâm trí Tâm, từng mảnh ghép chắp vá nên một bi kịch tàn khốc. Cô bé thấy rõ khuôn mặt đau khổ của cha mẹ Na khi tìm kiếm con gái trong vô vọng, rồi nỗi tuyệt vọng khiến họ cũng biến mất.
Tâm mở bừng mắt, nước mắt chảy dài. Cô bé đã nhìn thấy tất cả. Nỗi đau, sự tủi thân, và sự oán hận của linh hồn đứa bé tên Na.
"Na... tên của đứa bé là Na..." Tâm thì thầm, giọng nói đầy xót xa.
Minh nhìn Tâm, thấy cô bé đang run rẩy, nước mắt chảy dài. Anh biết, Tâm vừa trải qua một điều gì đó kinh khủng. "Em đã thấy gì?"
Tâm quay sang Minh, đôi mắt đỏ hoe. "Em thấy tất cả. Em thấy Na... Em thấy bà ta đã làm gì với Na. Bà Hai... bà ta thật sự là ác quỷ!"
Nỗi sợ hãi ban đầu đã biến thành sự căm phẫn trong lòng Tâm. Cô bé biết mình phải làm gì. Cô phải giải thoát cho linh hồn Na, phải khiến Bà Hai phải trả giá cho tội ác của mình.
Minh siết chặt tay Tâm. Anh biết, họ đã dấn thân quá sâu vào vụ án này. Không còn đường lùi nữa. Cuộc chiến chống lại tà thuật và lòng tham, vì linh hồn vô tội của Na, giờ đây mới thực sự bắt đầu.