Đêm buông xuống, kinh thành lặng như tờ. Trăng mờ ẩn sau tầng mây dày, ánh sáng yếu ớt không đủ soi rõ những con đường lát đá trơn trượt. Lý Ngọc khoác áo choàng mỏng, lặng lẽ bước ra khỏi tiểu viện. Trong lòng chàng mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang dõi theo mình, một sức hút kỳ quái kéo chàng ra khỏi nơi vốn an toàn.
Đi qua hành lang dài, đến khu rừng trúc sau ngự hoa viên, chàng nghe thấy tiếng động lạ. Từng cơn gió lạnh thổi qua, thân trúc va vào nhau, phát ra âm thanh ken két như tiếng than khóc. Giữa bóng trăng lờ mờ, một tờ giấy nhỏ bị ghim lên thân cây, trên đó chỉ vỏn vẹn một hàng chữ:
"Đêm nay, canh ba. Cửa sau chùa Từ Vân."
Chàng khẽ cau mày. Ai đã để lại tờ giấy này? Tại sao lại hẹn chàng? Bao năm qua, Lý Ngọc vẫn bị xem như một hoàng tử vô dụng, không phe phái, không quyền lực. Thế nhưng, vụ án kho lương vừa xảy ra, chàng lại bị cuốn vào vòng xoáy. Và giờ, dường như có kẻ muốn lôi chàng đi xa hơn nữa.
Canh ba, trăng đã ló ra khỏi mây, ánh sáng bạc lạnh lẽo rải xuống con đường dẫn đến chùa Từ Vân. Ngôi chùa nằm ngoài hoàng thành, vắng lặng đến đáng sợ. Cửa sau hé mở, kẽo kẹt một tiếng như chào đón vị khách đã định sẵn.
Lý Ngọc bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến chàng thoáng sững người. Giữa chính điện tối om chỉ thắp một cây nến đỏ, xung quanh là những kẻ áo đen trùm kín mặt. Họ quỳ thành hai hàng, chắp tay cúi đầu, như thể nghênh đón một chủ nhân cao quý.
Một người đứng giữa, giọng khàn khàn vang lên:
– Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đã đến.
Lý Ngọc cảnh giác:
– Các ngươi là ai?
Người áo đen cười nhạt:
– Chúng ta… là những kẻ chưa từng tồn tại. Nhưng cũng chính là kẻ đang xoay chuyển đại cục này. Điện hạ, nếu muốn sống sót giữa vũng bùn quyền lực, ngài cần chúng ta.
Chàng siết chặt nắm tay, giọng lạnh:
– Tại sao lại là ta? Trong cung còn nhiều huynh đệ khác, vì sao các ngươi chọn một kẻ vô danh như ta?
Người áo đen cúi đầu, giọng chắc nịch:
– Chính vì ngài bị xem thường, nên ngài mới là quân cờ hoàn hảo. Không ai phòng bị ngài, không ai tin ngài có thể vươn lên. Khi thời cơ đến… ngài sẽ là nhát dao sắc nhất, đâm thẳng vào tim bọn họ.
Cả căn điện chìm trong im lặng. Tim Lý Ngọc đập mạnh, trong lòng vừa sợ hãi vừa bị thôi thúc kỳ lạ. Những lời kia như con dao cắt vào lớp vỏ yếu đuối mà chàng mang bấy lâu nay, để lộ khát vọng sâu kín chưa từng dám thừa nhận: khát vọng được chứng minh bản thân, thoát khỏi cái bóng bị khinh rẻ.
Người áo đen tiến lên, đặt trước mặt chàng một chiếc hộp gỗ đen, mở ra, bên trong là một lệnh bài khắc hình chim ưng tung cánh.
– Đây là tín vật. Một khi ngài cầm lấy, ngài sẽ bước chân vào ván cờ. Chúng ta sẽ mở đường, nhưng chính ngài phải đi hết con đường đó.
Ánh nến lay động, phản chiếu gương mặt Lý Ngọc đầy mâu thuẫn. Một bên là con đường an phận, mãi mãi chỉ là kẻ bị bỏ quên trong hoàng thất. Một bên là con đường đầy máu và mưu toan, nhưng lại mở ra cơ hội đổi thay tất cả.
Cuối cùng, bàn tay chàng run rẩy vươn ra, nắm chặt lấy lệnh bài.
Tiếng cười khàn khàn lại vang lên:
– Rất tốt. Từ nay, ngài không còn là kẻ vô dụng. Từ nay, vận mệnh triều đình sẽ xoay quanh từng bước đi của ngài.
Trong bóng tối, ánh nến vụt tắt. Chỉ còn lại tiếng trống ngực dồn dập của Lý Ngọc, cùng linh cảm mơ hồ rằng chàng vừa đặt chân vào một con đường không còn lối quay đầu.
Đêm ấy, gió thổi vần vũ trên nóc cung điện. Trong hậu cung xa hoa, Hoàng quý phi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm đen đặc. Đôi môi bà khẽ cong, như thể vừa nghe thấy tin tức mình chờ đợi bấy lâu.
– Quân cờ… cuối cùng cũng đã được đặt xuống bàn.