âm mưu cung đình – quyền mưu tranh đoạt

Chương 8: Bóng đêm phủ điện Kính Thiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, kinh thành phủ một màn tĩnh mịch lạ thường. Trăng bị mây đen che khuất, cả bầu trời như nhuốm một màu u ám, chỉ còn lại tiếng gió hun hút len qua những mái ngói cong vút của hoàng cung. Điện Kính Thiên – nơi lưu giữ những bí mật của triều đình – đêm nay sáng đèn đến tận canh ba.

Trong chính điện, hoàng thượng ngồi bất động như tượng đá. Bệ hạ vừa trải qua một cơn giận dữ chưa từng có, đến mức mạch máu nơi thái dương nổi hằn lên, sắc mặt tái xanh. Sau vụ đổ máu trong Thái Hòa điện, Người lệnh cho giam giữ hàng loạt quan lại, thậm chí cả những vị từng là cận thần lâu năm. Không khí triều chính trở nên ngột ngạt chưa từng có: ai cũng sợ hãi, không dám thở mạnh, bởi chỉ một ánh mắt sai lạc cũng đủ khiến bản thân rơi vào vòng nghi kỵ.

Trong góc khuất, Lý Ngọc lặng lẽ đứng nghe từng lời bàn bạc. Chàng được triệu đến cùng vài vị đại thần khác, nhưng bệ hạ suốt nửa canh giờ không mở lời. Chỉ đến khi trống canh báo sang giờ Sửu, Người mới cất tiếng, giọng khàn đặc:

“Các khanh nghĩ sao… về mũi tên trong Thái Hòa điện?”

Một vị đại học sĩ râu bạc quỳ xuống, run rẩy tâu: “Bệ hạ, thần e rằng… kẻ dám hành thích trong điện tất có nội ứng trong cung. Người ngoài, khó lòng lọt vào giữa vòng canh gác nghiêm mật như thế.”

Lời ấy vừa vang lên, bốn bề liền chìm trong im lặng đáng sợ. Nội ứng trong cung – đó là điều không ai dám nhắc tới, bởi nếu thật sự tồn tại, thì nghĩa là cả hoàng thất đã bị kẻ khác đâm xuyên lưỡi dao ngay trong lòng bàn tay.

Ánh mắt hoàng thượng thoáng lóe tia máu, giọng lạnh như băng: “Nếu thật là nội ứng, vậy kẻ đó… phải trả giá bằng máu.”

Sau buổi nghị triều, Lý Ngọc được lệnh ở lại. Khi chỉ còn hai người trong điện, hoàng thượng mới hạ giọng:

“Ngọc nhi, trẫm biết ngươi là kẻ ít giao du phe phái, lòng trẫm an tâm hơn khi gửi gắm chuyện này. Từ nay, ngươi bí mật điều tra, tìm ra kẻ đứng sau vụ lương thảo và cả mũi tên hôm nay. Nhưng nhớ kỹ… bất kỳ ai, kể cả thân vương, cũng không được tin tuyệt đối.”

Lý Ngọc quỳ lạy lĩnh mệnh, nhưng trong lòng dấy lên vô vàn suy nghĩ. Hoàng thượng tin chàng, nhưng đồng thời lại vô tình đẩy chàng vào vòng xoáy nguy hiểm. Điều tra chuyện này khác nào bước đi giữa ranh giới sinh tử, chỉ cần một sai sót nhỏ, lập tức sẽ biến thành con cờ bị nghiền nát.

Đêm xuống sâu hơn, Lý Ngọc rời khỏi điện Kính Thiên. Con đường dẫn ra ngoài phủ đầy ánh đuốc, nhưng trong mắt chàng, ánh sáng ấy chẳng khác nào những mũi giáo lạnh lùng. Khi vừa ngang qua cầu Ngọc Trì, chàng bỗng nghe tiếng động lạ. Một mảnh giấy nhỏ bị gió cuốn tới chân, mở ra chỉ vỏn vẹn vài chữ bằng máu:

“Kẻ thù ngươi… không chỉ ở triều đình.”

Lý Ngọc rùng mình, cảm thấy gai ốc nổi khắp lưng. Chưa kịp định thần, bóng áo đen quen thuộc từ xa lại thoáng hiện, rồi biến mất vào màn đêm. Trên tay bóng ấy dường như cũng nắm một lệnh bài chim ưng khác.

Chàng sững sờ, trong lòng dấy lên một dự cảm ghê gớm: hóa ra, mình không phải người duy nhất giữ lệnh bài. Và có lẽ, “thiên mệnh” mà lời sấm truyền nói tới, chưa bao giờ là của riêng một người.

Tiếng trống canh cuối cùng trong đêm vọng lên. Trên cao, trăng vừa ló khỏi tầng mây, đỏ rực như vệt máu loang khắp trời. Một thời đại mới, nhuốm máu và phản bội, đã thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×