An An

Chương 10:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau hôm đó, Trì An không còn líu lo trong bếp.

Cô vẫn đến đúng giờ, làm đủ việc, nở nụ cười với khách, rửa sạch từng cái ly…
Nhưng giữa cô và Dư An như có một lớp kính mờ – nhìn thấy mà không thể chạm vào.

Anh gọi, cô vẫn “dạ”.
Anh đưa công việc, cô vẫn “vâng”.
Nhưng cô không nhìn vào mắt anh nữa.

Không bắt chuyện.
Không hỏi anh hôm nay có mệt không.
Không còn để lại bánh nhỏ gói giấy ở góc quầy như trước nữa.


---

Viên Kha là người đầu tiên nhận ra:

— Ê, dạo này thấy Trì An lạ không?

— Lạ gì?

— Thì... bớt cười. Cũng không còn nhìn theo Dư An như cún nhỏ nữa.

Dư An không trả lời.

Chỉ siết nhẹ ly nước trên tay. Nước trong ly dao động nhẹ.


---

Một hôm, Trì An đang lau bàn, Dư An đứng phía sau gọi nhỏ:

— Trì An.

Cô quay lại, nụ cười nhẹ, lễ phép:

— Dạ?

— Hôm nay có thể làm thêm giờ một chút được không?

— Em có hẹn rồi. Xin lỗi anh.

Anh sững người.
Cô chưa từng từ chối anh.
Chưa từng… quay lưng như thế.

Nhưng cô chỉ cúi đầu chào, rồi tiếp tục công việc.
Bình thản như thể… họ chỉ là đồng nghiệp bình thường.


---

Tối hôm đó, Dư An đứng sau quầy, nhìn vào khoảng trống nơi cô thường đứng rửa ly.

Trống. Yên. Lặng.

Anh rút điện thoại ra, mở khung chat với cô.
Màn hình trắng toát. Tin nhắn gần nhất vẫn là từ mấy hôm trước.

Anh gõ vài chữ:

> “Lúc đó anh không cố ý.”



Rồi xóa.
Lại gõ:

> “Xin lỗi.”



Lại xóa.

Cuối cùng, anh chỉ nhấn một chữ:

> “An.”



Nhưng rồi anh cũng không gửi.

Màn hình tối lại. Như lòng anh lúc này.


---

Còn Trì An, đêm đó nằm nghiêng bên cửa sổ, ôm chiếc gối ôm cũ, mắt nhìn ra ngoài con hẻm nhỏ.

Cô cười buồn.
Thì ra, điều đau lòng nhất… không phải là anh mắng cô,
mà là lúc người khác mắng cô… anh không nói gì cả.

> Em không giận anh.
Em chỉ mệt.
Nên lần này, em không chạy theo anh nữa đâu, Dư An.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!