An An

Chương 11:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trì An tan ca sớm hôm đó. Cô không chào ai.
Chỉ lặng lẽ đi về, túi xách đung đưa theo bước chân mệt mỏi.

Hẻm nhỏ trước cửa trọ đã tối.
Chỉ có ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống, in cái bóng cô dài ngoằng trên vỉa hè.

Cô cúi xuống mở khóa cổng.

Một chiếc hộp đặt gọn gàng bên bậc thềm.

Chiếc hộp màu kem, ruy băng xanh sẫm. Giấy bị mưa tạt ướt một góc.
Cô mở nắp ra — một chiếc bánh mousse mềm, màu tím nhạt, có hoa nhỏ trang trí.
Dưới lớp bánh là một tờ giấy gấp tư, mực bị loang nhẹ:

> “Anh xin lỗi. Đừng lùi lại nữa… Anh đang cố bước tới.”



Tay cô run nhẹ.

Nhưng chỉ một giây. Rất nhanh, cô gấp lại tờ giấy, bỏ vào hộp.
Không thở dài. Không cười. Không do dự.

Cô xoay người…
và ném cả chiếc hộp vào thùng rác cạnh cổng.

Không một lần ngoảnh lại.


---

Ở đầu hẻm, giữa hai xe máy cũ đậu sát, Dư An đứng im.

Tay anh siết chặt. Móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.

Anh đã đứng đó hơn một giờ đồng hồ.
Chờ cô về.
Chờ cô thấy hộp bánh.
Chờ… một nụ cười nhẹ.
Chờ… một tin nhắn.
Chờ… chỉ một ánh mắt nhìn quanh, như muốn biết ai đã để chiếc hộp ấy.

Nhưng không có gì.

Chỉ có tiếng rơi của chiếc hộp vào thùng rác —
cộc một cái, khô khốc.
Còn hơn cả một cái tát.


---

Dư An vẫn không bước ra.

Mưa phùn bắt đầu rơi trở lại. Anh ướt. Cả người lạnh buốt.
Nhưng mắt anh vẫn nhìn về phía thùng rác.

Có lẽ… cái anh không dám đối mặt nhất,
không phải là sự giận dỗi của cô,
mà là… việc cô không còn mong anh bước tới nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!