An An

Chương 12:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau đêm hôm đó, Trì An bắt đầu thay đổi.

Cô không còn chờ đợi trước quầy nữa.
Không còn lén nhìn anh trong gương khi pha nước.
Không còn rụt rè trước mỗi lời anh nói.

Cô bận… cười với Viên Kha.


---

Viên Kha là người đầu tiên nhận ra nụ cười trở lại với cô.

Một buổi chiều vắng khách, thấy Trì An đang loay hoay pha trà, cậu lém lỉnh hỏi:

— Cậu biết tại sao trà sữa cần đường không?

— Tại vì… không đường thì đắng?

— Không. Vì nếu không ngọt, ai dỗ nổi những người hay buồn như cậu?

Trì An bật cười.
Cô cười thật. Lâu lắm rồi mới như thế.

Kể từ hôm đó, hai người thường xuyên đứng cùng một chỗ.
Cùng chỉnh máy xay.
Cùng lau kệ.
Cùng chia nhau hộp cơm trưa mà Viên Kha nấu “quá tay”.


---

Dư An thấy hết.
Từng cái chạm tay, từng câu chọc ghẹo.
Từng lần Trì An nghiêng đầu cười — nụ cười không còn hướng về anh nữa.

Anh không nói gì.

Chỉ là… lúc đi ngang, thấy Viên Kha cười với cô, anh đột nhiên gắt:

— Cái kệ đó lau từ sáng rồi. Định lau tới năm sau à?

Cả hai quay lại.

Trì An im lặng.

Viên Kha nhướng mày:

— Bọn em đang kiểm tra lại chứ đâu phải lau chơi đâu anh.

Dư An liếc cậu ta. Nhưng không nói thêm gì, chỉ quay đi.

Tối đó, anh uống hết ba ly espresso.
Mắt thâm quầng.
Ngực thì nặng như đá đè.


---

Một ngày nọ, Trì An lỡ tay làm đổ hộp bột cacao.
Bột rơi tung tóe.

Trước đây, chắc hẳn Dư An sẽ quát ầm lên.
Nhưng lần này, anh chỉ đi tới, đưa khăn cho cô, nói khẽ:

— Lần sau chú ý.

Cô nhận khăn, gật đầu:

— Vâng. Cảm ơn anh.

Không còn run. Không còn sợ.
Chỉ là… giọng cô lạnh nhạt như thể nói với một người xa lạ.

Anh đứng yên vài giây, muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ gật nhẹ rồi bỏ đi.


---

Tối đó, anh đứng ở góc quán, nhìn Trì An cười với Viên Kha ở quầy pha chế.

Tay cô dính kem tươi, Viên Kha chọc:

— Có ai hậu đậu như cậu không? Dính đầy mặt luôn kìa!

Cô tròn mắt phản kháng:

— Là tại cái túi kem của cậu nghẽn chứ!

— Thôi, đứng yên, để tôi lau cho.

Viên Kha cúi xuống, dịu dàng lấy khăn giấy chạm lên má cô.
Khoảnh khắc đó…

tim Dư An như thắt lại.

Anh quay đi.

> Em vẫn cười. Nhưng không còn cười với anh nữa.
Mà lạ thật…
Em quên được rồi à?
Còn anh, vẫn chưa quên nổi một ánh mắt của em.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!