An An

Chương 6:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ hôm mẻ bánh cháy, Dư An không còn lạnh lùng —
…anh trở nên nóng nảy.

Không phải kiểu thờ ơ nữa. Mà là kiểu bất kỳ hành động nhỏ nào của Trì An cũng có thể khiến anh nổi giận.


---

— Cô lau cái ly kiểu gì thế này? Dính vệt nước rõ ràng mà cũng đem ra dùng?
— …em lau lại ạ.

— Pha trà thì nhìn lượng đường, nhìn đá. Làm cho khách hay làm cho bản thân cô uống?
— Em xin lỗi, em sẽ làm lại.

— Cô đứng ở đây làm gì? Cản lối người khác! Bánh chưa ra kìa, đứng thừ ra đó hả?

Những lời như dao nhỏ. Không to tiếng. Nhưng cứa ngọt lịm.


---

Viên Kha bắt đầu lo:

— Tiểu An, dạo này em ổn không?

— Dạ… chắc là do em vụng thôi. Anh Dư khó tính cũng đúng mà.

— Không. Anh ấy không như vậy trước đây.


---

Trì An không hiểu.

Cô vẫn đến đúng giờ.
Vẫn dọn sạch bàn, rửa sạch ly, nhớ khẩu vị của từng khách quen.
Cô còn cẩn thận hơn trước — kỹ lưỡng đến mức chính tay mình cũng thấy ngợp.

Nhưng Dư An vẫn lạnh, vẫn gắt, vẫn lườm, vẫn mắng.

Có lần, cô đánh rơi chiếc khăn lau sàn – anh không nhìn, chỉ lạnh giọng:

— Nếu cô không làm được thì nghỉ đi. Tôi không giữ ai cả.

Đêm đó, cô không ngủ.
Cô nghĩ rất lâu:
"Nếu anh thật sự muốn em đi, sao còn chưa nói rõ?
Hay là… anh đang giận điều gì, mà em không biết?"

Cô không giỏi đoán lòng người. Cũng không giỏi làm người khác hài lòng.
Nhưng chỉ có một điều cô biết chắc:

> Cô không muốn rời khỏi nơi này. Không muốn rời khỏi anh.
Dù anh có mắng nhiều đến đâu.
Dù ánh mắt anh chưa từng gọi tên cô một lần dịu dàng.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!