Ba năm làm dâu nhà họ Tiêu, tôi đã quen với việc nhẫn nhịn.
Không được quá thân thiết, không được quá lạc lõng. Phải biết điều, phải hiểu chuyện, phải biết “ăn ở”. Tôi đã luôn sống theo khuôn khổ đó, hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ thực sự được xem là “người trong nhà”.
Thế nên, khi mẹ chồng tạo nhóm Zalo với cái tên [Nhà họ Tiêu – Một nhà thân thiết], tôi đã ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
Chồng tôi – Tiêu Bắc – ngồi ngay cạnh, vừa nhìn thấy nhóm mới đã nhanh tay thêm tôi vào. Một tiếng ting vang lên, tên tôi xuất hiện dưới dòng thông báo “đã được thêm vào nhóm”.
Tôi thoáng ngẩn người nhìn màn hình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Phải chăng, sau ngần ấy thời gian, họ đã bắt đầu chấp nhận tôi?
Phải chăng, những lần tôi dậy sớm nấu ăn, chăm lo lễ lạt, nhịn nhục trước sự soi mói của ba chị chồng… cuối cùng cũng được ghi nhận?
Phải chăng, tôi không còn là "em dâu đến từ gia đình tỉnh lẻ", không còn là "cô vợ hiền lẽo đẽo sau lưng Tiêu Bắc", mà thực sự là một phần của gia đình này?
Tôi chưa kịp vui quá lâu.
Chỉ đúng ba mươi giây sau, một dòng thông báo khác hiện lên lạnh lùng:
"Bạn đã bị xóa khỏi nhóm."
Tôi chết sững.
Tôi nhìn chồng.
Tiêu Bắc cúi đầu, giả vờ đang đọc tin tức. Tôi lên tiếng:
– Em vừa bị out khỏi nhóm…
Anh ta thoáng giật mình, nhưng không nhìn tôi.
– À... chắc mẹ lỡ tay. Nhóm đấy mẹ tạo để gửi tin nhắn hàng loạt thôi. Không có gì đâu. Với cả... nhóm cũng giải tán rồi ấy mà.
Tôi nhìn anh ta một lúc lâu.
Giải tán? Vậy thì cái thông báo tôi vừa thấy là gì?
Tôi muốn hỏi thêm, nhưng rồi lại thôi. Có lẽ... không đáng.
Tối hôm đó, tôi nằm im trong bóng tối, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Tiêu Bắc đã ngủ say bên cạnh, hơi thở đều đều. Anh lúc nào cũng như vậy – trốn tránh, dĩ hòa vi quý, không muốn va chạm.
Nhưng chính sự "ôn hòa" của anh, lại là con dao cứa vào lòng tôi từng chút một.
Anh chưa từng lên tiếng bảo vệ tôi trước lời mỉa mai của chị hai.
Anh cũng chưa từng phản đối khi mẹ anh ép tôi nghỉ việc để "toàn tâm chăm sóc gia đình".
Anh không đánh tôi, không chửi tôi, cũng không ngoại tình.
Anh chỉ… không đứng về phía tôi.
Cái đau của tôi nằm ở đó.
Vài ngày sau, tôi tình cờ mở điện thoại Tiêu Bắc khi anh đang tắm. Không cố ý – chỉ là cần gọi một cuộc điện thoại khẩn, mà máy tôi đang sạc.
Màn hình vẫn để ở giao diện Zalo.
Dòng thông báo mới nhất hiện rõ:
[Chị hai]: Cuối tuần này về nhà ăn lẩu nha cả nhà ơi 🍲
[Chị cả]: Em mua sườn bò rồi. Mẹ thích loại này.
[Chị ba]: Vẫn ở nhà mình chứ? Em đặt thêm ghế nhé.
[Ba chồng]: Tụi nhỏ ở lại qua đêm cũng được.
[Mẹ chồng]: Bắc nhớ mang rượu vang loại mẹ thích nha con.
Tôi đứng hình.
Cái nhóm “đã giải tán” kia… vẫn hoạt động rôm rả. Chỉ là thiếu đúng một người – tôi.
Tôi cười. Một tiếng cười nhẹ, không ra tiếng, nhưng đủ làm sống mũi cay xè.
Tôi – người làm dâu, sống cùng nhà, nấu ăn, giặt giũ, quét nhà mỗi ngày – lại không đủ tư cách có mặt trong một nhóm chat gia đình.
Họ thà lặng lẽ gạt tôi ra, còn hơn thừa nhận tôi là người thân.
Lúc ấy tôi mới hiểu, có những cánh cửa vĩnh viễn không mở ra cho người như tôi, dù tôi có cố gắng bao nhiêu.
Cuối tuần đó, tôi vẫn về nhà chồng như thường lệ. Vẫn mang hoa quả, vẫn cúi đầu chào mọi người, vẫn vào bếp phụ nấu.
Không ai nhắc đến nhóm chat.
Không ai hỏi vì sao tôi không có mặt.
Không ai… thấy tôi quan trọng.
Tôi giống như một cái bóng, đi qua đời họ, phục vụ họ, tồn tại bên cạnh họ – nhưng chưa từng thuộc về họ.
Tôi bắt đầu tự hỏi, nếu một ngày tôi biến mất khỏi cái nhà này, liệu có ai thực sự quan tâm?
Có lẽ, chỉ là thay một người giúp việc khác.
Cuối chương 1, chỉ một điều tôi khắc cốt ghi tâm:
Tôi không còn mơ làm con dâu của họ. Tôi sẽ làm chính mình.