ăn coi nồi, ngồi coi cái nồi có gì ăn hong

Chương 2: Ăn Coi Nồi, Ngồi Coi Cái Nồi Có Gì Ăn Hong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, trời mưa tầm tã. Sấm sét rạch ngang bầu trời, vang rền khắp thành phố.

Tôi đang nằm xem một bộ phim cũ thì điện thoại reo liên tục, từng đợt rung mạnh đến kỳ lạ. Mắt tôi nheo lại khi nhìn thấy thông báo hiện lên:

[Bạn đã được thêm vào nhóm: Nhà họ Tiêu – Một nhà thân thiết]

Trái tim tôi bỗng lỡ một nhịp.

Là cái nhóm ấy – cái nhóm mà tôi từng bị đá khỏi không thương tiếc.

Tôi ngồi bật dậy. Không phải vì vui. Mà vì linh cảm rõ ràng: có chuyện gì đó đang xảy ra.

Tin nhắn hiện lên không ngừng, giọng điệu gấp gáp, chẳng có lấy một lời giải thích:

Chị cả: [@em dâu: Mẹ ị ra quần rồi, em đến mau!]

Chị hai: [@em dâu: Viện phí còn thiếu, chuyển khoản ngay!]

Chị ba: [@em dâu: Một mình em chăm sao xuể? Cơm nước cho mẹ cũng chưa ai làm. Bố mẹ em nghỉ hưu rồi đúng không? Gọi họ đến luôn đi – đều là người một nhà mà!]

Tôi đọc từng dòng, lòng bỗng lạnh buốt như bị tạt một gáo nước giữa đêm đông.

Không một lời chào. Không hỏi tôi đang ở đâu, có khỏe không, có bận không.

Chỉ là một tràng sai khiến như thể tôi là… người giúp việc của cả dòng họ.

Tôi siết chặt điện thoại trong tay. Đầu ngón tay trắng bệch vì tức giận.

Mẹ chồng bị tai nạn?

Tại sao cả ba chị chồng không ai ở lại chăm?

Tại sao lại là tôi – người đã bị gạt ra khỏi cái gọi là "một nhà thân thiết"?

Không ai nghĩ đến cảm xúc của tôi. Không ai xin lỗi vì trước đó đã loại tôi ra như kẻ dư thừa. Họ chỉ nhớ đến tôi… khi không ai khác có thể làm việc vất vả thay.

Tôi hít sâu, giữ bình tĩnh rồi gõ một dòng tin nhắn:

Tôi: [@mọi người: Người một nhà? Gọi một tiếng "mẹ" nghe thử xem?]

Cả nhóm im bặt.

Không ai trả lời trong vài giây đầu tiên. Rồi phản ứng dồn dập ập tới như sóng thần:

Chị cả: [?]

Chị hai: [Bị úng não à?]

Chị ba: [Cái quái gì vậy?!!]

Tiêu Bắc (chồng tôi): [@vợ, rút lời lại đi!]

Ba chồng: [Tư cách đâu rồi hả con?!]

Tôi không đáp lại.

Tôi chỉ lạnh lùng nhấn nút “Rời khỏi nhóm” và đặt điện thoại xuống.

Tiêu Bắc gọi ngay sau đó, giọng đầy bực bội:

– Em bị sao vậy? Mẹ anh đang nằm viện, cả nhà lo lắng, em còn giở trò?

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:

– Lo lắng đến mức không ai chịu ở lại chăm? Đến mức không ai có tài khoản để chuyển viện phí? Lo lắng đến mức... chỉ nhớ đến tôi khi không ai khác rảnh rỗi?

Anh im lặng.

Tôi tiếp lời:

– Cả nhà anh có sáu người. Em không tính. Vì trước giờ, họ cũng đâu tính em là người trong nhà.

– Em đang nói chuyện quá đáng đấy! – Tiêu Bắc gắt lên – Dù sao cũng là mẹ anh, bà đã lớn tuổi, em làm dâu thì nên có trách nhiệm…

Tôi bật cười.

– Trách nhiệm chỉ đến khi họ cần. Còn lúc em cần – họ ở đâu?

Bên kia, Tiêu Bắc câm nín. Anh không biết đáp lại điều gì, hoặc có lẽ, anh biết nhưng không dám thừa nhận.

Tôi nhớ lại ba năm làm dâu.

Ngày cưới, tôi tự chuẩn bị váy cưới, mẹ chồng bảo: “Con gái nghèo thì đừng bày vẽ, chọn cái đơn giản thôi.”

Tết đầu tiên, tôi dậy từ 4h sáng nấu nướng, chị cả nói: “Làm dâu thì phải chịu khó, có gì to tát đâu.”

Khi tôi ốm nằm bẹp suốt ba ngày, không ai vào phòng hỏi han, chỉ nhắn: “Làm xong việc thì uống thuốc.”

Tôi đã nhẫn nhịn. Rất lâu rồi. Đến mức chính tôi cũng quên mất mình là ai, đáng giá bao nhiêu.

Nhưng hôm nay, tôi tỉnh rồi.

Sáng hôm sau, tôi xách túi rời khỏi nhà, để lại một tờ giấy trên bàn:

“Em không đi viện, cũng không chuyển tiền. Em mệt rồi.

Và em bắt đầu nghĩ nghiêm túc về chuyện ly hôn.”

Khi tôi bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Tiêu, trời vẫn còn mưa lất phất.

Nhưng tôi lại thấy nhẹ lòng. Không khóc, không níu kéo, không đau đớn.

Tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu:

Nếu một gia đình không xem mình là máu mủ, thì mình cũng không cần cố gắng làm người thân với họ nữa.

Từ giây phút ấy, tôi biết – cuộc đời tôi mới thật sự bắt đầu.

✅ Kết thúc chương 2

Bạn có muốn mình viết tiếp Chương 3 không? Ở chương sau, nữ chính sẽ nộp đơn ly hôn, bị nhà chồng chửi rủa, nhưng cô giữ vững lập trường, bắt đầu cuộc sống độc lập, không cần bám víu vào ai nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.