ăn coi nồi, ngồi coi cái nồi có gì ăn hong

Chương 8: Ăn Coi Nồi, Ngồi Coi Cái Nồi Có Gì Ăn Hong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày mới tại công ty bắt đầu như mọi ngày, nhưng trong lòng tôi lại dậy lên những cảm xúc khó tả. Dự án khách sạn Đà Lạt đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất – thi công nội thất và hoàn thiện thiết kế, đòi hỏi sự tỉ mỉ và tập trung cao độ.

Lục Thẩm xuất hiện đúng lúc tôi đang ngồi trên bàn làm việc, đôi mắt anh lấp lánh một điều gì đó khó gọi tên. Anh đặt trước mặt tôi một tách cà phê thơm nồng, rồi nhẹ nhàng nói:

– Hôm nay cô làm việc đến muộn à?

Tôi nhìn đồng hồ, mới thấy đã hơn tám giờ tối.

– Không cảm thấy mệt sao? – anh hỏi tiếp.

Tôi mỉm cười, cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim.

– Chỉ là… lần đầu tiên tôi cảm thấy công việc mình làm có ý nghĩa.

Lục Thẩm ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt anh chứa đầy sự quan tâm.

– Đó là điều tôi mong muốn. Khi người phụ nữ kiên cường như cô tìm được đam mê, thế giới sẽ khác.

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa tôi và Lục Thẩm ngày càng thân thiết hơn. Chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp mà còn là những người bạn tri kỷ trong công việc lẫn cuộc sống. Anh luôn biết cách động viên, thấu hiểu và sẻ chia những áp lực mà tôi đang đối mặt.

Một buổi tối, khi chúng tôi cùng nhau chuẩn bị cho buổi họp quan trọng với nhà đầu tư, Lục Thẩm bất ngờ hỏi tôi:

– Cô có bao giờ nghĩ đến chuyện… sẽ có một người đàn ông khác, người thực sự trân trọng cô, không như những gì cô từng trải qua?

Tôi ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng trả lời:

– Tôi từng nghĩ, có lẽ mình không xứng đáng. Nhưng giờ, tôi biết rằng, mình phải mở lòng để đón nhận hạnh phúc mới.

Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Trong khi đó, ở một nơi không xa, gia đình nhà họ Tiêu vẫn chưa nguôi ngoai nỗi hối hận. Mẹ chồng tôi – bà Tiêu – cùng các chị gái liên tục tìm cách liên lạc với tôi, gửi những lời xin lỗi và cầu mong sự tha thứ.

Nhưng tôi không còn là cô gái yếu đuối năm nào. Tôi biết rõ giá trị bản thân và không chấp nhận sự đối xử tệ bạc nữa.

Một ngày nọ, chị cả – Tiêu Hương – tìm đến văn phòng tôi với khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối và sự hối hận:

– An à, chị biết mình sai rồi. Chị muốn nói chuyện với em, xin em cho một cơ hội được sửa sai.

Tôi nhìn chị, ánh mắt cứng rắn:

– Cơ hội sửa sai? Chị nghĩ đó là điều dễ dàng sao? Đã ba năm chị và gia đình đối xử với tôi như người ngoài, giờ lại muốn gọi tôi về làm “một nhà”? Tôi không phải đồ chơi để các chị thích thì vứt đi thích thì nhặt lại.

Chị Hương lặng người, không biết nói gì thêm.

Thời gian trôi qua, tôi ngày càng mạnh mẽ và tự tin. Công việc trở thành đam mê, và Lục Thẩm cũng dần mở lòng hơn, cho phép tôi bước vào thế giới riêng tư của anh.

Một buổi tối, khi chúng tôi cùng ngắm nhìn thành phố từ tầng thượng tòa nhà công ty, Lục Thẩm nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:

– Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi muốn cô biết, tôi sẽ luôn đứng bên cô.

Tôi cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói ấy, và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy được yêu thương thật sự.

Nhưng cuộc sống không bao giờ hoàn hảo. Vẫn còn đó những bóng tối của quá khứ, những vết thương chưa lành.

Một hôm, khi tôi đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ Tiêu Bắc – chồng cũ.

Anh nói với giọng ngập ngừng:

– An, anh biết anh đã sai. Anh muốn nói chuyện để… làm rõ mọi thứ.

Tôi thẳng thắn:

– Không còn gì để nói, Bắc à. Anh đã chọn con đường của mình, và tôi sẽ chọn con đường của tôi.

Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, nhưng tôi biết đó chỉ là khởi đầu cho những sóng gió mới.

Giữa lúc ấy, một sự kiện quan trọng tại công ty đã diễn ra. Buổi họp báo công bố dự án khách sạn Đà Lạt thu hút nhiều nhà đầu tư, truyền thông và khách mời.

Tôi đứng trên sân khấu, tự hào giới thiệu về dự án với tất cả sự nhiệt huyết và chuyên nghiệp. Lục Thẩm đứng cạnh, ánh mắt đầy tự hào và ngưỡng mộ.

Buổi lễ thành công rực rỡ, đánh dấu một bước ngoặt mới trong sự nghiệp của tôi.

Tuy nhiên, vào cuối ngày, khi trở về nhà, tôi nhận được một bức thư không đề tên người gửi, chỉ có một dòng duy nhất:

“Người một nhà đâu rồi, Giang An? Hãy nhớ lại những ngày tháng đen tối ấy.”

Tôi nhìn dòng chữ, cảm thấy lòng mình rúng động. Ai đó vẫn còn muốn tôi đau khổ, nhưng tôi đã không còn là cô gái ngày xưa.

Tôi thầm nhủ:

– Dù có thế nào, tôi sẽ không bao giờ quay lại.

Những ngày tiếp theo, tôi càng thêm quyết tâm xây dựng cuộc sống mới, không còn bị vây quanh bởi những bóng tối của quá khứ.

Tôi và Lục Thẩm bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai chung, đồng thời chuẩn bị cho những thử thách phía trước.

Mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo, và tôi cảm thấy mình đã thực sự trưởng thành.

✅ Kết thúc chương 8

Trong chương tiếp theo, Giang An sẽ phải đối mặt với những áp lực từ gia đình chồng cũ và những người xung quanh khi họ không chấp nhận sự thành công và hạnh phúc mới của cô. Mối quan hệ giữa cô và Lục Thẩm cũng sẽ phát triển sâu sắc hơn, mở ra nhiều câu chuyện thú vị phía trước. Bạn muốn mình viết tiếp chứ?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.