Sáng thứ Hai, khi mọi người trong công ty bắt đầu tuần mới với bộn bề công việc, tôi đã có mặt từ sớm, tay ôm bản thiết kế concept khách sạn Đà Lạt. Giai đoạn này không còn là sự phác thảo ý tưởng mà bắt đầu đi sâu vào chi tiết kỹ thuật, bản vẽ cấu trúc, và đặc biệt là yếu tố thẩm mỹ hòa quyện với thiên nhiên.
Lục Thẩm đứng cạnh bàn họp lớn, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán. Anh nhìn qua các bản vẽ của tôi, thi thoảng gật đầu hài lòng. Tôi thấy trong ánh mắt anh có sự tin tưởng – điều mà ba năm trước tôi chưa bao giờ dám mong chờ.
– Giang An, cô làm việc rất tốt. Dự án này sẽ không thể thành công nếu thiếu cô.
Tôi mỉm cười, cảm thấy ngọn lửa trong lòng lại được thắp lên lần nữa.
Trong những ngày tiếp theo, tôi hoàn toàn đắm chìm vào công việc. Các buổi họp triển khai dự án diễn ra liên tục, đôi khi kéo dài đến tận khuya. Nhưng không ai thấy tôi than vãn. Bởi vì đây không chỉ là công việc, mà là con đường để tôi bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, bước tới tương lai của chính mình.
Lục Thẩm cũng dần cho tôi cảm giác không chỉ là một cộng sự, mà còn là người bạn đồng hành hiểu tôi nhất từ trước đến nay.
Một buổi tối, sau khi hoàn tất một phần bản vẽ, anh bất ngờ mời tôi đi uống cà phê. Quán cà phê nhỏ ấm cúng, góc yên tĩnh bên trong một con hẻm ở quận 3, nơi ít ai biết đến.
– Cô có biết vì sao tôi chọn cô cho dự án này không? – Lục Thẩm hỏi khi gọi hai ly cà phê đen.
Tôi lắc đầu, mắt chăm chú nhìn anh.
– Vì cô có sự kiên cường mà tôi hiếm thấy ở người khác. Và… vì tôi muốn chứng minh rằng những người như cô xứng đáng được tin tưởng.
Tôi im lặng, chỉ khẽ mỉm cười.
Ở một góc khác của thành phố, nhà họ Tiêu lại là câu chuyện hoàn toàn khác.
Sau lần tôi thẳng thừng từ chối, mẹ chồng và các chị gái bắt đầu lộ rõ sự hối hận. Những tin nhắn, cuộc gọi liên tục gửi đến số của tôi, nhưng đều bị tôi khéo léo né tránh hoặc im lặng.
Bà mẹ chồng ngày nào giờ phải đến bệnh viện nhiều lần hơn để kiểm tra sức khỏe, vì tinh thần căng thẳng và những cuộc cãi vã trong gia đình.
Chị cả Tiêu Hương gọi điện cho Tiêu Bắc, giọng đầy bức xúc:
– Anh không thể cứ thế mà để Giang An sống yên ổn được! Cô ta từng là con dâu, giờ lại dám đối mặt với cả nhà chúng ta, làm dự án lớn ở công ty lão Lục! Đó là đòn chí mạng cho gia đình chúng ta.
Tiêu Bắc, gương mặt mệt mỏi, nói:
– Mình đã sai khi đối xử với An như vậy. Giờ cô ta khác rồi, không thể ép buộc hay làm gì được nữa. Mình chỉ biết… chờ đợi xem cô ta sẽ đi đến đâu.
Sự hối hận không giúp họ lấy lại được quá khứ, mà chỉ khiến hiện tại thêm ngột ngạt.
Còn tôi, mỗi ngày lại thêm yêu công việc và trân trọng những người đồng hành bên mình.
Một hôm, khi đang ở văn phòng, tôi nhận được cuộc gọi từ một nhà đầu tư lớn, người sẽ tài trợ phần lớn vốn cho dự án khách sạn Đà Lạt.
– Tôi đã xem qua bản thiết kế sơ bộ. Rất ấn tượng. Tôi muốn gặp cô để trao đổi thêm.
Tôi trả lời bằng sự tự tin mà trước đây chưa từng có:
– Rất sẵn lòng.
Cuộc gặp diễn ra tại một khách sạn sang trọng ở quận 1. Tôi trình bày rõ ràng từng ý tưởng, từng chi tiết nhỏ nhất, từ phong cách nội thất đến việc tối ưu hóa không gian xanh.
Nhà đầu tư tỏ ra rất hài lòng, và đề nghị ký hợp đồng hợp tác ngay trong tuần tới.
Buổi tối sau cuộc gặp gỡ, tôi gọi cho Lục Thẩm:
– Dự án đang đi đúng hướng rồi.
Anh cười nhẹ:
– Đúng rồi. Cô làm rất tốt. Tôi tin dự án này sẽ thành công vang dội.
Giọng anh, lần đầu tiên không còn lạnh lùng mà đầy ấm áp, khiến tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Ngày cuối tuần, tôi về thăm mẹ tại nhà.
Bà già yếu hơn trước nhiều, nhưng ánh mắt vẫn rạng rỡ khi thấy tôi trở về.
– Con gái, mẹ nghe mọi người nói con giờ giỏi lắm. Mẹ mừng cho con.
Tôi ngồi bên cạnh, nắm chặt tay bà:
– Mẹ ơi, con đã sống cho chính mình. Con không còn là người phụ nữ yếu đuối ngày xưa nữa.
Mẹ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
– Con mạnh mẽ, nhưng đừng quên yêu thương bản thân mình nhiều hơn.
Tôi mỉm cười, nước mắt trào ra.
Những ngày tiếp theo, dự án dần hoàn thiện những bước cuối cùng. Tôi và Lục Thẩm cũng có nhiều dịp tiếp xúc hơn trong công việc và cả những buổi cà phê trò chuyện thân mật.
Anh bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống riêng tư, những áp lực và kỳ vọng của một người lãnh đạo.
Tôi cũng không ngại mở lòng, kể về quá khứ và những nỗi đau đã qua.
Chúng tôi dần xây dựng một sự tin tưởng vững chắc, không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn đồng hành trên con đường tương lai.
Một buổi chiều, khi tôi đang chuẩn bị hồ sơ cho cuộc họp quan trọng, điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ mẹ chồng cũ:
“An, gia đình rất muốn gặp em. Chúng tôi sai rồi, mong em tha thứ.”
Tôi nhìn dòng tin nhắn, lòng không còn bức xúc như trước.
Tôi thở dài, gõ trả lời:
“Tha thứ không phải là quên đi. Tôi đang sống cho mình, không phải cho quá khứ.”
Rồi tôi tắt máy, quay trở lại công việc với nụ cười nhẹ nhàng.
✅ Kết thúc chương 7
Chương tiếp theo sẽ khai thác sâu hơn mối quan hệ ngày càng thân thiết giữa Giang An và Lục Thẩm, cùng với những tình huống kịch tính khi gia đình chồng cũ tiếp tục tìm cách xen vào cuộc sống mới của cô. Bạn muốn mình tiếp tục viết không?
Hỏi ChatGPT