án mạng trong bóng tối

Chương 3: Tiếng thét trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, thành phố Bình Hòa chìm trong màn sương dày đặc hơn mọi khi. Đèn đường mờ ảo phản chiếu lên mặt đường ẩm ướt, tạo nên những mảng sáng lờ mờ như bóng người vô hình trôi qua. Linh Anh bước ra khỏi phòng trọ, tay cầm đèn pin và sổ ghi chép. Cô biết rằng mỗi phút trôi qua có thể là sự khác biệt giữa việc phát hiện manh mối và việc trở thành nạn nhân tiếp theo.

Trong lòng cô là cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở. Sáng nay, sau khi trao đổi với Minh Kha, cô đã quyết định tự mình kiểm tra chiếc xe đen mà nhân chứng mô tả, với hy vọng tìm được một dấu vết quan trọng. Linh Anh đi theo con phố vắng, từng bước đi nhẹ nhàng, nhưng mắt cô căng lên, dò dẫm mọi bóng tối.

Vừa đi, cô vừa tự nhủ: “Không được sợ. Nếu mình sợ, hắn sẽ thắng. Phải kiên nhẫn, phải quan sát.”

Bất ngờ, từ một con hẻm nhỏ bên phải, ánh đèn pha mờ hiện ra. Một chiếc xe đen, đúng như mô tả, từ từ rẽ ra đường chính. Linh Anh giật mình, nhặt máy ảnh, định chụp lại. Chiếc xe dừng lại vài giây trước một căn nhà cũ, cửa khép hờ. Người lái xe không rời khỏi xe, nhưng Linh Anh cảm nhận một sự quan sát tinh vi từ bên trong.

Cô hít một hơi thật sâu, ghi chú mọi chi tiết: biển số, thời gian, vị trí. Khi chiếc xe rẽ đi, cô vội chạy theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng tối nuốt chửng nó. Tim cô đập mạnh, cảm giác bước chân mình như bị theo dõi tăng lên.

Sáng hôm sau, Linh Anh gặp Minh Kha tại văn phòng cảnh sát. Minh Kha đang xem bản ghi hình từ camera an ninh gần hiện trường.

“Cô có thấy chiếc xe không?” Minh Kha hỏi, giọng nghiêm trọng.

“Vâng, đúng chiếc xe mà nhân chứng mô tả. Tôi cố chụp ảnh, nhưng nó đi quá nhanh.”

Minh Kha gật đầu, ánh mắt lạnh lùng:

“Nếu chúng ta xác định được chủ nhân xe, sẽ có manh mối quan trọng. Nhưng Linh Anh, phải cẩn thận. Hắn không chỉ tinh vi mà còn biết cách gây áp lực tâm lý cho nạn nhân và cả những người điều tra.”

Họ cùng nhau lập kế hoạch theo dõi chiếc xe, nhưng cả hai đều hiểu rằng việc tiếp cận quá gần có thể nguy hiểm chết người. Linh Anh cảm thấy tim mình như nghẹn lại, vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Cô biết rằng mình đang bước vào vùng đất mà nguy hiểm và sự thật sát nhau chỉ trong gang tấc.

Chiều hôm đó, Linh Anh quyết định đi khảo sát một số khu vực gần các vụ mất tích trước. Cô mang theo máy ghi âm và máy ảnh, cố gắng thu thập mọi chi tiết dù là nhỏ nhất.

Tại một ngõ cụt, cô phát hiện một vết máu khô trên tường, vết tích mờ nhưng vẫn nhận ra được. Cô chụp ảnh, ghi chú, lòng run lên. Bên cạnh đó là một mảnh giấy khác, nét chữ nguệch ngoạc:

“Ngươi đã đến đây… nhưng đêm nay sẽ là thử thách cuối cùng.”

Linh Anh co rúm người, cảm giác rùng rợn bao trùm. Không còn nghi ngờ gì, kẻ giết người đang thách thức cô, đang điều khiển trò chơi này từ bóng tối.

Đêm về, Linh Anh quay về phòng trọ, nhưng chưa kịp thở phào, thì điện thoại reo. Một giọng nói ẩn danh vang lên, lạnh lùng:

“Đừng đến gần hiện trường lần nữa, nếu không muốn biến mất như cô ấy.”

Máy tắt ngay sau đó. Linh Anh run rẩy, cảm giác một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng. Cô biết rằng mình đang bị theo dõi trực tiếp, nhưng lòng quyết tâm không cho phép cô bỏ cuộc.

Ngày hôm sau, Linh Anh cùng Minh Kha gặp một nhân chứng khác: người gác cổng khu chung cư nơi Trang thuê trọ. Người này kể lại: có một người đàn ông lạ thường xuyên xuất hiện, quan sát cư dân từ xa, đặc biệt chú ý đến những cô gái trẻ đi về muộn. Minh Kha ghi chép chi tiết, ánh mắt trầm buồn:

“Hắn có kế hoạch rất bài bản. Và điều nguy hiểm là hắn biết cách tạo cảm giác an toàn giả tạo, khiến nạn nhân không đề phòng.”

Linh Anh ghi chú: kẻ giết người không chỉ tinh vi mà còn thông minh, hắn chọn nạn nhân, chọn thời điểm và vị trí một cách hoàn hảo, khiến cảnh sát không thể theo kịp.

Tối hôm đó, Linh Anh quyết định đi theo một con hẻm khác, nơi gần các vụ mất tích trước. Bầu không khí đặc quánh, sương mù dày đặc. Cô nhấc máy ghi âm, quay video, từng bước đi nhẹ nhàng. Bỗng, tiếng thét vang lên từ phía xa. Linh Anh giật mình, tim đập dồn dập.

Cô chạy về hướng tiếng thét, phát hiện một cô gái trẻ nằm co ro giữa đường, mắt mở trừng trừng, run rẩy. Cô gái chỉ kịp thốt lên:

“Hắn… hắn theo dõi em… em chạy thoát…”

Trước khi Linh Anh kịp hỏi thêm, bóng người từ góc tối xuất hiện. Minh Kha xuất hiện kịp thời, tay cầm súng, cảnh giác tuyệt đối. Bóng người lập tức biến mất vào đêm tối, để lại nỗi sợ hãi và câu hỏi chưa lời đáp.

Linh Anh cảm thấy tim như muốn vỡ tung. Cô biết rằng kẻ giết người không chỉ tinh vi mà còn táo bạo, hắn sẵn sàng tiếp xúc gần với nạn nhân, tạo áp lực tâm lý cực lớn.

Ngày hôm sau, Linh Anh cùng Minh Kha quyết định so sánh các vụ mất tích, tìm điểm chung. Minh Kha chỉ ra một chi tiết đáng chú ý:

“Hắn đều chọn nạn nhân từng tham gia một sự kiện văn hóa nhỏ cách đây hai năm. Đây là mẫu hình rõ ràng. Hắn đang trả thù hoặc thực hiện kế hoạch từ lâu.”

Linh Anh ghi lại chi tiết này, cảm giác căng thẳng càng tăng. Cô biết rằng mỗi bước đi của họ đều được theo dõi, và chỉ cần sơ hở, họ sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.

Đêm về, Linh Anh ngồi trong phòng trọ, ánh đèn vàng leo lét chiếu lên nét mặt căng thẳng. Cô mở sổ tay, ghi lại mọi chi tiết từ vụ mất tích, chiếc xe đen, mảnh giấy, nhân chứng. Cảm giác sợ hãi xen lẫn quyết tâm trỗi dậy. Cô biết rằng trò chơi kinh hoàng này mới chỉ bắt đầu, và kẻ giết người vẫn đang ẩn mình trong bóng tối, theo dõi từng bước đi của cô.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×