Đêm xuống, thành phố Bình Hòa chìm trong một màn sương dày đặc, như một tấm màn mờ che khuất mọi chi tiết. Linh Anh đứng trước cửa phòng trọ, tay cầm đèn pin, mắt dõi theo con phố vắng lặng. Cô biết rằng sau những vụ mất tích vừa qua, mỗi bước đi đều có thể là nguy hiểm chết người. Nhưng trong lòng, quyết tâm tìm ra kẻ giết người mạnh mẽ hơn nỗi sợ.
Cô quay lại các ghi chép từ hôm qua, chiếc xe đen, mảnh giấy cảnh báo, các vết máu khô, và chi tiết nhân chứng cung cấp. Một kế hoạch chậm rãi, tỉ mỉ đang hình thành trong đầu cô: theo dõi các khu vực mà nạn nhân từng xuất hiện, lập bẫy bằng thông tin và thiết bị ghi âm, chờ đợi kẻ giết người để lộ sơ hở.
Cảm giác căng thẳng càng tăng khi Linh Anh đi qua con hẻm nơi xảy ra vụ mất tích gần nhất. Mọi thứ đều yên lặng, nhưng cô có cảm giác bóng tối đang di chuyển, theo dõi từng bước chân cô. Bước đi chậm rãi, cô hít một hơi thật sâu, bật máy ghi âm và máy ảnh.
Bỗng, từ phía cuối hẻm, ánh đèn pin lóe lên. Linh Anh nín thở, tim đập dồn dập. Một bóng người thấp thoáng, rồi biến mất vào một góc tối khác. Cô bước tới, nhìn thấy trên nền đất dấu vết kéo dài, giống như có vật nặng bị di chuyển. Linh Anh cúi xuống, chụp ảnh và ghi chú: đây là dấu hiệu gần đây, không phải lâu ngày, chứng tỏ kẻ giết người vẫn hoạt động trong khu vực.
Khi Linh Anh đang quan sát, điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ số lạ hiện lên:
“Đừng đến gần nữa… hoặc sẽ không còn ai tìm thấy cô.”
Cảm giác rùng mình bao trùm, nhưng Linh Anh vẫn kiên quyết. Cô biết rằng càng sợ, kẻ giết người càng chiếm ưu thế. Cô cẩn thận ghi lại tin nhắn, ánh mắt căng thẳng dò dẫm xung quanh, từng hơi thở đều đều nhưng trong lòng là sự cảnh giác tối đa.
Đột nhiên, từ phía cửa sau của căn nhà cũ gần đó, có tiếng động lạ, như tiếng bước chân nhẹ nhưng đều đặn. Linh Anh lùi lại, nhưng bản năng điều tra thúc giục cô tiến lên. Cô bước qua cánh cửa cũ, lòng run rẩy nhưng tay vẫn vững chắc nắm máy ảnh. Bên trong, căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng mờ từ đèn đường hắt vào qua khe cửa sổ vỡ.
Trên tường, một mảnh giấy dán nguệch ngoạc:
“Ngươi đến đây… nhưng không biết điều gì đang chờ. Hãy cẩn thận, từng bước đi có thể là lần cuối.”
Linh Anh nhíu mày, cảm giác rùng rợn không dừng lại. Đây là lời cảnh báo trực tiếp từ kẻ giết người, không còn gián tiếp như trước. Cô hít một hơi, mở sổ tay, ghi chú từng chi tiết, từng cảm giác, vì biết rằng mọi chi tiết đều quý giá cho việc tìm ra hắn.
Đêm hôm đó, Linh Anh gọi Minh Kha, cả hai quyết định lập bẫy cho kẻ giết người. Họ đặt một camera ẩn trong căn nhà cũ, đồng thời cài thiết bị ghi âm, để theo dõi mọi di chuyển trong khu vực. Cả hai biết rằng đây là cơ hội để kẻ giết người lộ mặt, nhưng cũng nguy hiểm tối đa nếu hắn phát hiện.
Khoảng nửa đêm, camera ghi lại hình ảnh một chiếc bóng thấp thoáng bên ngoài căn nhà. Minh Kha nhíu mày, chỉ tay vào màn hình:
“Đây rồi… hắn xuất hiện. Cô quan sát cẩn thận, không được để hắn phát hiện.”
Linh Anh nín thở, mắt dán vào màn hình, từng giây từng giây trôi qua như hàng thế kỷ. Bóng người tiến vào gần camera, dường như đang dò xét mọi thứ. Cô ghi lại mọi cử động, ánh mắt căng như muốn nhìn thấu từng chi tiết.
Bất ngờ, bóng người dừng lại, rồi rút ra một vật giống dao nhỏ, soi chiếu xung quanh. Linh Anh cảm thấy sự nguy hiểm hiện hữu, nhưng vẫn kiên quyết ghi hình, biết rằng đây là bằng chứng quan trọng nhất từ trước đến nay.
Sáng hôm sau, Linh Anh và Minh Kha phân tích dữ liệu từ camera. Hình ảnh mờ nhưng đủ để thấy một bóng người cao ráo, mặc áo tối màu, dáng đi đặc trưng. Minh Kha chỉ ra chi tiết:
“Xem cách hắn di chuyển, cử chỉ… Đây là người đã lên kế hoạch từ lâu, rất chuyên nghiệp. Chúng ta phải tìm ra danh tính hắn trước khi có nạn nhân mới.”
Linh Anh ghi chú, cảm giác căng thẳng không giảm. Cô biết rằng kẻ giết người đang chơi một trò chơi tinh vi với cảnh sát, nhưng đồng thời cũng để lại sơ hở mà họ có thể khai thác.
Chiều hôm đó, Linh Anh trở lại hiện trường vụ mất tích gần nhất. Cô quan sát kỹ từng góc, từng vết máu, từng mảnh giấy. Bỗng, một tiếng thét vang lên từ phía xa, sắc bén và đầy sợ hãi. Linh Anh chạy theo, tim đập mạnh, và phát hiện một cô gái trẻ nằm co ro giữa đường, mặt tái mét.
“Hắn… hắn đã theo dõi em… em chạy thoát…” cô gái thốt lên.
Trước khi Linh Anh kịp hỏi thêm, một bóng người từ góc tối xuất hiện, Minh Kha lao tới kịp thời. Bóng người biến mất vào bóng đêm, để lại nỗi sợ hãi tột cùng và câu hỏi chưa lời đáp.
Đêm về, Linh Anh ngồi trong phòng trọ, ánh đèn vàng chiếu lên nét mặt căng thẳng. Cô mở sổ tay, ghi lại tất cả các chi tiết từ vụ mất tích, chiếc xe đen, mảnh giấy, nhân chứng và hình ảnh từ camera. Cô biết rằng trò chơi kinh hoàng này chưa kết thúc, và kẻ giết người vẫn đang ẩn mình, theo dõi từng bước đi của cô.
Cảm giác căng thẳng xen lẫn quyết tâm trỗi dậy. Linh Anh tự nhủ:
“Mình phải tìm ra hắn. Mình không thể để thêm ai trở thành nạn nhân.”
Ngoài kia, bóng tối vẫn vây quanh, tiếng gió thổi qua khe cửa như những lời thì thầm, nhắc nhở cô rằng mỗi quyết định đều có thể là sống còn hay chết chóc.
Hết chương 4.