án mạng trong bóng tối

Chương 5: Mặt nạ trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh Anh ngồi trong phòng trọ, mắt dán vào màn hình laptop. Hình ảnh từ camera hôm qua vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu: bóng người cao ráo, dáng đi đặc trưng, tay cầm vật giống dao nhỏ, di chuyển như một kẻ săn mồi chuyên nghiệp. Tim cô vẫn đập mạnh khi nghĩ về cảnh tượng ấy.

Minh Kha đứng bên cạnh, nét mặt căng thẳng, tay cầm bản in các bức ảnh từ camera.

“Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện gần như trực tiếp trước mắt chúng ta,” Minh Kha nói, giọng trầm.

“Có thể hắn biết mình bị theo dõi,” Linh Anh đáp, mắt vẫn dán vào màn hình, tim nhói lên.

Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng gió đập vào cửa sổ. Không gian phòng trọ trở nên ngột ngạt và rùng rợn, như thể bóng tối bên ngoài đang muốn xâm nhập vào từng ngóc ngách.

Kế hoạch hôm nay là theo sát khu vực nạn nhân vừa chạy thoát, nơi kẻ giết người nhiều khả năng sẽ xuất hiện trở lại. Linh Anh mặc áo tối màu, đội mũ trùm, tay cầm máy ảnh và đèn pin nhỏ. Minh Kha đi phía sau, cầm súng, nhưng vẫn giữ khoảng cách hợp lý để không gây chú ý.

Con hẻm tối, vắng lặng, sương mù dày đặc. Từng bước chân vang nhẹ trên nền đất ẩm ướt, Linh Anh cảm nhận cảm giác bị theo dõi trực tiếp. Bóng tối không còn là một khối vô hình nữa, nó như có sự sống, biết cử động theo từng nhịp thở của cô.

Bỗng, một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo mùi hăng của kim loại. Linh Anh nhíu mày, tiến lên vài bước thì phát hiện vết máu tươi trên sàn, loang lổ, mới chỉ vài giờ trước. Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Chúng ta không được sơ hở,” Minh Kha thì thầm, giọng trầm như sợ làm động tĩnh.

Họ tiếp tục đi, mỗi bước đi đều cẩn thận. Bỗng, tiếng động phát ra từ góc tối gần đó: tiếng bước chân nhanh, rồi im bặt. Linh Anh nín thở, máy ảnh hướng về phía đó. Một bóng người thấp thoáng, rồi lặng lẽ lùi vào góc tường.

“Hắn… có mặt,” Linh Anh thì thầm, tay run run nhưng vẫn giữ máy ảnh vững.

Minh Kha nhanh chóng chỉ cho Linh Anh vị trí an toàn, và họ rút ra một thiết bị phát tín hiệu định vị để theo dõi di chuyển của kẻ giết người. Tuy nhiên, bóng tối vẫn là một tấm màn vô hình, che giấu mọi chi tiết. Linh Anh cảm nhận cái lạnh thấm vào xương, và trong lòng một nỗi sợ hỗn hợp giữa sợ hãi và hưng phấn.

Chỉ vài bước nữa, họ bất ngờ thấy một cánh cửa cũ hé mở, ánh sáng vàng le lói hắt ra ngoài. Minh Kha ra hiệu, cả hai tiến gần. Linh Anh hít một hơi, đặt chân vào bên trong, mắt dán vào mọi chi tiết.

Bên trong căn nhà cũ, mọi thứ lộn xộn, như vừa xảy ra một cuộc vật lộn. Trên nền nhà là vết máu tươi và dấu giày, cạnh đó là một chiếc mặt nạ màu đen đặt ngay ngắn trên bàn. Linh Anh nhíu mày, cảm giác rùng rợn bao trùm: kẻ giết người để lại dấu vết một cách có chủ đích, như muốn chơi trò mèo vờn chuột với họ.

“Cẩn thận,” Minh Kha thì thầm. “Hắn vẫn có thể ở đây.”

Cả hai tiến tới bàn, Linh Anh cẩn thận nhặt chiếc mặt nạ, tay run run. Trên bề mặt mặt nạ có vết máu khô, nhưng ánh sáng từ đèn pin phản chiếu khiến nó trở nên đe dọa và bí ẩn. Linh Anh chụp ảnh và ghi chú, biết rằng đây là manh mối quan trọng nhất từ trước đến nay.

Đột nhiên, từ phía sau, một tiếng cười khẽ vang lên. Linh Anh giật mình quay lại, nhưng không thấy ai. Minh Kha lập tức cầm súng, nhấn còi báo hiệu. Tiếng cười vang lên lần nữa, rõ ràng hơn, một giọng nam lạnh lùng, tinh vi, đầy mưu mô:

“Các cô cậu muốn chơi trò chơi à? Rất vui, nhưng… trò chơi chưa kết thúc đâu.”

Cả hai đứng sững, tim đập nhanh. Bóng người xuất hiện từ một góc tối, cao, mặc áo đen, gương mặt che kín mặt nạ. Minh Kha ra lệnh:

“Dừng lại! Hãy đứng yên!”

Nhưng bóng người không đáp, mà chỉ bước chậm rãi về phía họ, tay cầm dao nhỏ nhấp nháy ánh sáng từ đèn pin. Linh Anh cảm nhận từng nhịp tim dồn dập, cơ thể run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Chúng ta phải giữ khoảng cách,” Minh Kha nói. “Đừng để hắn áp sát.”

Bóng người tiến sát hơn, từng bước như từng nhát dao lạnh lùng đâm vào tâm lý của họ. Linh Anh nhấc máy ảnh, chụp liên tục. Bỗng, hắn dừng lại, đứng yên một giây, rồi bất ngờ ném chiếc mặt nạ vừa lấy ra về phía Linh Anh.

Máy ảnh rơi xuống, Linh Anh lao người đỡ, suýt ngã. Minh Kha lao tới, đẩy bóng người lùi lại. Cuộc đối đầu trở nên nghiệt ngã và sinh tử, mỗi hành động đều quyết định sống còn.

Hắn quay người, chạy về phía cửa sau, biến mất trong bóng tối. Linh Anh và Minh Kha đứng sững, thở hổn hển, cảm giác vừa thoát khỏi bàn tay cái chết nhưng vẫn chưa an toàn.

Sáng hôm sau, cả hai quay lại hiện trường, kiểm tra mọi chi tiết. Minh Kha chỉ ra rằng dấu chân, vết máu, và mặt nạ đều là manh mối cực kỳ quan trọng. Hắn để lại thứ gì đó để khiêu khích họ, đồng thời hé lộ chút sơ hở.

“Chúng ta phải phân tích kỹ tất cả,” Minh Kha nói. “Hắn thông minh, nhưng không phải hoàn hảo. Mỗi sơ hở đều là cơ hội.”

Linh Anh ghi chú mọi chi tiết, từ chiều dài dấu chân, kiểu dáng vết giày, đến cách mặt nạ đặt trên bàn. Cô biết rằng nếu khai thác đúng, họ có thể tiếp cận danh tính của hắn.

Buổi tối, Linh Anh nằm trong phòng trọ, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt căng thẳng. Cô mở sổ tay, ghi lại mọi diễn biến: bóng người, tiếng cười, chiếc mặt nạ, vết máu. Mỗi chi tiết là một mảnh ghép dẫn đến sự thật khủng khiếp.

Cô tự nhủ:

“Phải tiếp tục… phải tìm ra hắn… không để thêm ai trở thành nạn nhân.”

Ngoài kia, bóng tối vẫn rình rập, như muốn nhắc nhở rằng mỗi quyết định đều là sinh tử, và kẻ giết người chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt họ.

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×