Cơn mưa chiều muộn trút xuống thành phố Bình Hòa, tạo thành những dòng nước đục chảy xiết trên đường. Linh Anh đứng dưới mái hiên, tay cầm ô, mắt dõi theo con phố vắng. Cơn mưa không chỉ làm tối hơn cảnh vật, mà còn tạo ra một lớp âm thanh che giấu mọi bước đi, khiến bất kỳ chuyển động nào đều trở nên nguy hiểm.
Cô nhớ lại buổi tối hôm qua: bóng người, chiếc mặt nạ, tiếng cười khẽ và cảm giác cái chết rình rập ngay sát bên mình. Linh Anh biết rằng kẻ giết người không chỉ thông minh mà còn biết khiêu khích, áp đảo tâm lý nạn nhân. Mỗi manh mối hắn để lại đều có chủ đích, như một trò chơi tinh vi với sinh mạng.
Minh Kha đã đến, áo khoác ướt sũng, khuôn mặt căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết.
“Chúng ta có một manh mối mới,” Minh Kha nói, đưa Linh Anh một tấm bản đồ được đánh dấu các vụ mất tích và hiện trường. “Xem kỹ, bạn sẽ thấy một mối liên hệ: tất cả các vụ gần đây đều quanh co quanh khu vực công viên cũ.”
Linh Anh nhíu mày, nhận ra một mẫu hình rõ ràng: các nạn nhân không ngẫu nhiên mà là một phần trong sơ đồ di chuyển được lên kế hoạch. Cô ghi chú, từng chi tiết đều được kiểm tra kỹ lưỡng.
Buổi tối, họ quyết định tiếp cận công viên cũ, nơi các nạn nhân gần nhất được phát hiện. Công viên hoang vắng, cây cối rậm rạp, bóng tối dày đặc. Mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và lá xào xạc dưới chân. Linh Anh cảm nhận bầu không khí ngột ngạt, như từng bóng cây, từng bóng tối đều đang theo dõi.
Họ đi sâu vào trong, mỗi bước chân đều được tính toán cẩn thận. Linh Anh bật đèn pin nhỏ, soi từng góc tối. Bỗng, ánh sáng chiếu vào một vết máu mới trên bãi cỏ, loang lổ, vẫn còn ướt. Tim cô đập dồn dập, biết rằng kẻ giết người vừa xuất hiện gần đây.
“Hắn không rời đi lâu,” Minh Kha thì thầm. “Chúng ta phải cảnh giác tối đa.”
Linh Anh cẩn thận chụp ảnh, ghi chú chi tiết hướng di chuyển của kẻ giết người dựa trên vết máu. Cả hai tiếp tục tiến vào sâu hơn, bỗng nghe tiếng động nhẹ như tiếng bước chân bị dồn nén, vừa vội vừa thận trọng.
Một bóng người thấp thoáng giữa các bụi cây. Linh Anh nhíu mày, tay run run nhưng vẫn giơ máy ảnh. Minh Kha ra hiệu: đứng yên. Bóng người tiến tới gần hơn, rồi dừng lại, quay lại một cách bất ngờ.
“Ai đó ở đây?” Linh Anh thốt lên, giọng run run.
Bóng người không trả lời, chỉ đứng yên trong vài giây, rồi bất ngờ lướt nhanh qua hàng cây, để lại một vật dụng nhỏ trên mặt đất: một mảnh giấy với ký hiệu kỳ lạ. Linh Anh nhặt lên, cảm giác rùng mình bao trùm.
Mảnh giấy có hình vẽ một vòng tròn lồng ghép các dấu chấm và đường thẳng, như bản đồ hoặc sơ đồ ẩn ý, kèm theo một dòng chữ nguệch ngoạc:
“Càng tiến gần, càng nguy hiểm. Ai không sợ chết sẽ hiểu.”
Linh Anh đưa mảnh giấy cho Minh Kha. Anh cúi xuống nhìn, gật đầu:
“Đây là trò chơi tinh vi. Hắn để lại manh mối, nhưng cũng muốn cảnh báo chúng ta.”
Họ biết rằng kẻ giết người muốn kiểm soát cảm xúc nạn nhân, vừa để khiêu khích, vừa để thử thách trí tuệ.
Khi đi sâu hơn, Linh Anh phát hiện một chiếc lều nhỏ bị bỏ hoang, lộn xộn, bên trong có các dấu hiệu gần đây: vỏ chai nước, mảnh vải rách, và một chiếc ba lô trẻ con. Linh Anh nhặt ba lô, mở ra, thấy bên trong một cuốn sổ tay với các ghi chú.
Các ghi chú miêu tả từng nạn nhân, thời gian, địa điểm, và một số ký hiệu bí ẩn. Linh Anh ghi chú nhanh chóng, cảm giác từng dòng chữ đều mang thông điệp nguy hiểm, đồng thời hé lộ cách kẻ giết người lên kế hoạch.
“Hắn cực kỳ có tổ chức,” Minh Kha nhận xét. “Mỗi vụ là một phần trong kế hoạch tổng thể.”
Linh Anh đồng ý, cảm giác vừa lo lắng vừa tò mò. Họ quyết định lấy toàn bộ sổ tay, mảnh giấy, và vật dụng để phân tích kỹ lưỡng, vì biết rằng mọi chi tiết đều có giá trị sống còn.
Khi họ rời khỏi công viên, trời đã tối đen, sương mù dày đặc. Tiếng mưa rơi đều, hòa cùng tiếng lá xào xạc tạo ra một âm thanh rùng rợn, khiến họ không dám nói to. Linh Anh nhớ lại dòng chữ trên mảnh giấy: “Ai không sợ chết sẽ hiểu.” Cô cảm nhận nguy hiểm trực tiếp đang rình rập, nhưng quyết tâm tìm ra sự thật càng mạnh mẽ hơn.
Trên đường trở về, họ phát hiện chiếc xe đen hôm trước vẫn đứng yên bên lề đường, không ai bên trong. Linh Anh chụp lại ảnh, biết rằng đây là manh mối tiếp theo: kẻ giết người có thể đang theo dõi, hoặc chuẩn bị một bước đi táo bạo khác.
Về đến phòng trọ, Linh Anh mở sổ tay và mảnh giấy ra, đặt chúng cạnh nhau. Cô phân tích từng ký hiệu, từng dòng chữ, từng chi tiết nhỏ:
Vòng tròn và đường thẳng: có thể là sơ đồ di chuyển của kẻ giết người.
Dấu chấm: vị trí nạn nhân.
Ghi chú: thời gian, hành vi, cảnh báo tinh thần.
Cô hiểu rằng đây không chỉ là trò chơi, mà là một chuỗi manh mối dẫn tới danh tính thực sự của hắn. Linh Anh cảm nhận áp lực đè nặng, nhưng đồng thời thấy một cơ hội khai thác sơ hở.
Đêm về, Linh Anh không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố, tay vẫn cầm mảnh giấy và sổ tay. Trong bóng tối, tiếng mưa rơi như nhịp tim rùng rợn, nhắc nhở cô rằng mọi bước đi đều có thể là sinh tử.
Cô tự nhủ:
“Mình phải giải mã chúng… trước khi hắn tiếp tục ra tay.”
Ngoài kia, bóng tối vẫn vây quanh, như một sinh vật sống, theo dõi mọi hành động của cô. Linh Anh cảm nhận được sự rình rập trực tiếp, nhưng không còn sợ hãi đơn thuần. Thay vào đó là quyết tâm sắt đá, một ý chí muốn đối đầu và chinh phục bóng tối.
Hết chương 6.