Sáng sớm hôm sau, thành phố vẫn chìm trong sương mù dày đặc. Linh Anh ngồi trong phòng trọ, tay cầm cuốn sổ tay vừa tìm thấy ở lều bỏ hoang, mắt dán vào các ký hiệu kỳ lạ trên mảnh giấy. Minh Kha đứng cạnh, lặng lẽ quan sát, hai con người dường như đang bị bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng tột độ.
“Chúng ta phải giải mã những ký hiệu này trước khi hắn ra tay lần nữa,” Minh Kha nói. “Mỗi manh mối đều dẫn đến một phần danh tính và hành vi của hắn.”
Linh Anh gật đầu, cảm giác áp lực tràn ngập. Cô bắt đầu vẽ lại vòng tròn, các dấu chấm và đường thẳng trên giấy. Chẳng mấy chốc, một mẫu hình xuất hiện: các dấu chấm nối thành hình dạng giống một bản đồ nhỏ của thành phố, với các vị trí nạn nhân được đánh dấu rõ ràng.
“Những vị trí này… đều quanh công viên, các con hẻm, và cả những khu nhà bỏ hoang,” Linh Anh thì thầm. “Hắn đang theo dõi và điều khiển tất cả.”
Minh Kha cúi xuống, quan sát từng chi tiết:
“Và mỗi dấu chấm là thời gian khác nhau. Xem này, khoảng cách giữa chúng ngày càng rút ngắn… hắn đang tiến gần hơn tới trung tâm thành phố.”
Áp lực ngày một dày đặc. Linh Anh biết rằng thời gian không còn nhiều, và mỗi phút chậm trễ đều có thể khiến một nạn nhân khác rơi vào tay kẻ giết người.
Buổi chiều, họ quyết định tiếp cận một trong những vị trí nạn nhân tiếp theo, một căn nhà bỏ hoang ở khu ngoại ô. Trên đường đi, sương mù dày đặc khiến tầm nhìn gần như bằng không. Tiếng mưa nhỏ, hòa cùng tiếng lá xào xạc, khiến không gian trở nên ngột ngạt và rùng rợn.
Khi đến nơi, Linh Anh phát hiện cánh cửa chính hơi mở, có vẻ như vừa bị xô nhẹ. Cô trao ánh mắt cho Minh Kha, cả hai đồng ý: đây là cơ hội và cũng là nguy cơ trực tiếp. Linh Anh rút máy ảnh, từng bước tiến vào bên trong.
Bên trong, căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ cửa sổ bị bụi che phủ. Mùi ẩm mốc và máu khô hòa trộn, tạo thành một mùi hương chết chóc khiến người ta rùng mình. Linh Anh quan sát kỹ: trên sàn nhà là các dấu vết vật dụng rải rác, vài vệt máu khô, và những mảnh giấy giống như lời nhắn bí ẩn.
“Cẩn thận,” Minh Kha thì thầm, tay vẫn đặt trên súng. “Hắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”
Bỗng, từ phía tầng trên, phát ra tiếng động nhẹ: như bước chân dồn dập nhưng khẽ khàng, cố ý tạo ra âm thanh để khiêu khích. Linh Anh nín thở, tiến lên từng bước, tay run nhưng vẫn giữ vững máy ảnh. Minh Kha theo sát phía sau, mắt quan sát từng góc tối.
Tầng trên, họ phát hiện một căn phòng khóa trái, nhưng cửa không hoàn toàn khép kín. Linh Anh đẩy nhẹ, bên trong là một căn phòng nhỏ, đồ đạc lộn xộn, và một chiếc bàn với những mảnh giấy ghi chú. Cô cúi xuống nhặt từng tờ:
Một mảnh giấy với dòng chữ nguệch ngoạc: “Hãy tìm ra tôi nếu dám.”
Một bức ảnh chụp các nạn nhân cũ, với những dấu hiệu gạch chéo trên từng khuôn mặt.
Một bản sơ đồ các con hẻm quanh công viên và căn nhà họ đang đứng.
Minh Kha nhìn chăm chăm, nhận ra một mô thức nguy hiểm: kẻ giết người đang kiểm soát mọi vị trí, và họ đang bị dẫn dắt vào bẫy.
“Cảnh giác cao độ,” anh nhắc nhở. “Hắn muốn chúng ta theo dõi các manh mối, nhưng chính chúng ta đang bị lừa vào giữa vòng vây.”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh quét qua, cửa sổ bật mở. Linh Anh giật mình, ánh sáng đèn pin chiếu lên một bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ, nhanh như một cơn gió. Minh Kha lập tức cầm súng, nhấn còi báo động.
“Đừng rút vào trong!” anh ra hiệu. “Giữ khoảng cách!”
Bóng người dừng lại một giây, rồi bất ngờ nhảy qua cửa sổ và biến mất vào bóng tối. Tim Linh Anh như ngừng đập trong khoảnh khắc. Ánh mắt cô dõi theo mọi góc, nhưng chỉ còn lại sương mù và cơn mưa rơi nặng hạt.
Cả hai nhận ra: kẻ giết người không chỉ thông minh và nhanh nhẹn, mà còn lường trước từng bước di chuyển của họ. Mọi hành động đều phải cẩn trọng đến từng chi tiết.
Họ rút ra một kết luận quan trọng: kẻ giết người có thể để lại manh mối để dẫn dụ, nhưng mục tiêu thực sự là kiểm soát tâm lý và khiến họ sợ hãi. Linh Anh ghi chú cẩn thận, từng dòng chữ, từng ký hiệu đều được phân tích kỹ lưỡng.
Trở về phòng trọ, Linh Anh đặt các mảnh giấy, sơ đồ, và sổ tay cạnh nhau. Cô bắt đầu vẽ lại toàn bộ mô thức di chuyển của kẻ giết người, kết hợp các vị trí, thời gian, và hành vi. Minh Kha đứng bên, quan sát, thi thoảng nhấn mạnh những chi tiết quan trọng:
“Nếu giải mã đúng, chúng ta có thể dự đoán bước đi tiếp theo của hắn.”
“Nhưng nếu sai, chúng ta sẽ rơi vào bẫy.”
Áp lực càng lúc càng tăng. Linh Anh cảm nhận sự nguy hiểm trực tiếp, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để chấm dứt chuỗi án mạng.
Đêm đến, thành phố chìm trong bóng tối. Linh Anh ngồi bên cửa sổ, tay cầm máy tính, ánh mắt dán vào bản đồ. Cô nhìn ra thành phố, thấy ánh đèn vàng lấp lóa, những con hẻm tối om và cơn mưa không ngớt. Trong lòng cô là sự sợ hãi lẫn tò mò, nhưng quyết tâm tìm ra sự thật không hề giảm.
Bất chợt, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:
“Càng tiến gần, càng nguy hiểm. Tôi đang quan sát.”
Linh Anh rùng mình, biết rằng kẻ giết người đang theo dõi trực tiếp, và mọi bước đi đều có thể sinh tử. Cô trao điện thoại cho Minh Kha, cả hai nhìn nhau, cùng nhận ra: trận chiến với bóng tối vừa mới bắt đầu.
“Chúng ta không còn đường lui,” Minh Kha nói, giọng trầm.
“Và tôi sẽ không để thêm ai chết,” Linh Anh thầm nhủ, ánh mắt kiên định.
Bên ngoài, bóng tối vẫn rình rập, nhưng lần này Linh Anh không còn sợ hãi đơn thuần. Thay vào đó là ý chí sắt đá, một quyết tâm đối đầu với cái ác, dù biết rằng mỗi phút chậm trễ đều có thể là bước cuối cùng của sinh mệnh.
Hết chương 7.