Đêm xuống nhanh hơn mọi dự đoán. Thành phố Bình Hòa chìm trong màn sương dày đặc, những con phố như bị vây bủa bởi bóng tối và cơn mưa lạnh lẽo. Linh Anh ngồi trong phòng trọ, tay vẫn cầm bản sơ đồ các vị trí nạn nhân, mắt dán vào từng ký hiệu trên mảnh giấy mà kẻ giết người để lại. Minh Kha đứng phía sau, cơ thể căng cứng như một cỗ máy cảnh giác.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian,” Minh Kha nói, giọng trầm, ánh mắt dò xét mọi góc tối bên ngoài cửa sổ. “Hắn đã để lại manh mối, và giờ là lúc hắn muốn thử phản ứng của chúng ta.”
Linh Anh thở dài, cảm giác áp lực như đè nặng lên lồng ngực. Cô biết rằng bước tiếp theo phải cực kỳ cẩn trọng: một sai lầm nhỏ, một chuyển động không đúng nhịp, và cả hai có thể rơi vào bẫy sinh tử.
Họ quyết định tiếp cận vị trí tiếp theo mà các manh mối chỉ ra, một căn biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô. Trên đường đi, sương mù dày đặc khiến tầm nhìn gần như bằng không, mưa rơi nặng hạt tạo ra âm thanh như tiếng trống rền trong bóng đêm, làm mọi bước chân đều phải dè chừng.
Khi đến nơi, Linh Anh nhận ra rằng căn biệt thự hoàn toàn vắng vẻ, nhưng cửa sổ tầng một mở hé, như thể ai đó vừa rời đi. Minh Kha hạ thấp cơ thể, từng bước tiếp cận, tay đặt chắc trên khẩu súng. Linh Anh theo sát, máy ảnh bật sáng, soi từng góc tối.
Bên trong, mùi ẩm mốc và máu khô vẫn bao trùm, hòa với không khí lạnh lẽo đến tê người. Trên sàn là vệt máu loang lổ, dấu chân và vài vật dụng bị bỏ quên. Linh Anh chụp ảnh, từng nhịp tim dồn dập trong lồng ngực.
“Hắn đang dẫn dụ chúng ta,” Minh Kha thì thầm. “Tất cả những gì hắn để lại đều có mục đích.”
Bỗng từ phía cầu thang, phát ra tiếng động nhẹ: như bước chân dồn dập, nhưng cố tình tạo ra nhịp điệu, giống như một lời thách thức. Linh Anh nhíu mày, biết rằng kẻ giết người đang quan sát và chờ đợi phản ứng của họ.
Họ tiến lên tầng hai. Mỗi bước đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Khi đến hành lang, Linh Anh nhìn thấy một chiếc cửa phòng khép hờ, bên trong là ánh sáng mờ ảo từ một ngọn đèn dầu cũ. Cô hít một hơi sâu, đẩy cửa.
Bên trong, căn phòng nhỏ tối om, nhưng một loạt đồ vật bị lộn xộn: bàn, ghế đổ ngổn ngang, vết máu loang, và một cuốn sổ dày với những ghi chú bí ẩn. Linh Anh nhặt lên từng trang, thấy từng dòng chữ như một lời khiêu khích tinh vi, miêu tả hành vi, thời gian và vị trí các nạn nhân, kèm theo các ký hiệu chưa từng thấy.
“Mỗi chi tiết đều được tính toán,” Minh Kha nhận xét. “Hắn muốn chúng ta theo dõi, nhưng thực chất là chúng ta đang đi vào bẫy của hắn.”
Linh Anh gật đầu, cảm giác rùng mình nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Cô bắt đầu so sánh các ký hiệu, phân tích sơ đồ, cố gắng tìm ra quy luật trong các vụ án.
Bỗng, cánh cửa phòng bật mở mạnh, một bóng người thấp thoáng qua, nhanh như một cơn gió. Minh Kha lập tức hướng súng theo, nhưng bóng người biến mất vào hành lang tối. Linh Anh đứng đó, tim đập nhanh, cảm giác bóng tối như đang co lại, theo dõi mọi hành động của cô.
Chưa kịp thở, một tiếng điện thoại rung lên. Trên màn hình, tin nhắn từ số lạ:
“Bước sai, và bạn sẽ không còn cơ hội. Tôi đang theo dõi từng nhịp tim của bạn.”
Linh Anh rùng mình, nhận ra rằng kẻ giết người không chỉ thông minh, mà còn trực tiếp can thiệp vào tâm lý và sinh hoạt của họ. Cô trao điện thoại cho Minh Kha, cả hai lặng thinh trong vài giây, cảm giác căng thẳng đến tột độ.
Họ quyết định tiếp tục giải mã cuốn sổ và sơ đồ, cố gắng tìm ra vị trí và thời gian kẻ giết người có thể ra tay tiếp theo. Linh Anh phát hiện một mô thức đặc biệt:
Các nạn nhân được chọn lọc theo một tiêu chí tinh vi, không phải ngẫu nhiên.
Các vị trí liên quan đến những nơi từng xảy ra án mạng trước đây, có liên quan đến tâm lý nạn nhân.
Một số ký hiệu mới xuất hiện: hình tam giác với chấm đen ở giữa, như một lời cảnh báo về sinh tử.
Minh Kha nhìn kỹ và nhận ra: “Nếu dựa vào mô thức này, hắn sẽ ra tay trong đêm nay.”
Linh Anh cảm nhận áp lực tăng vọt. Cô biết rằng mỗi phút trôi qua đều có thể là sinh tử, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để chặn đứng kẻ giết người.
Đêm xuống sâu, mưa rơi dày đặc, sương mù dày đặc làm mọi thứ như ẩn hiện trong bóng tối, tạo ra một bầu không khí rùng rợn. Linh Anh và Minh Kha quyết định đi theo mô thức, tiếp cận vị trí dự đoán của kẻ giết người, một căn nhà nhỏ ven sông, vắng lặng và cô độc.
Khi đến nơi, bầu không khí trở nên đặc quánh, từng âm thanh nhỏ đều như tiếng nhịp tim của kẻ rình rập. Linh Anh tiến vào trước, máy ảnh bật sáng, soi từng góc tối. Minh Kha đứng phía sau, tay đặt chắc trên súng.
Bên trong, căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng từ đèn dầu le lói. Trên sàn, những vệt máu mới loang lổ, dấu chân ướt nhòe, và vài mảnh giấy với ký hiệu giống như một lời thách thức trực tiếp.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên từ góc tối: thanh âm lạnh lùng, rùng rợn, khiến tim Linh Anh như ngừng đập. Bóng người thấp thoáng, xuất hiện trước mắt họ: kẻ giết người cuối cùng lộ diện, mặt mũi che khuất nhưng ánh mắt lóe lên sự điên rồ tinh vi.
“Cuối cùng… các người cũng đến,” giọng hắn khẽ vang, mang theo cảm giác đe dọa và kịch tính đến tột cùng.
Linh Anh đứng sững, tim đập rộn ràng, nhận ra rằng trận chiến với bóng tối đã bước vào giai đoạn nguy hiểm nhất, và mọi bước đi của họ từ giờ đều có thể là bước cuối cùng.
Hết chương 8.