ánh bình minh của em

Chương 3: Công việc mới, môi trường mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Linh An thức dậy với cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng. Cô nhấp một ngụm cà phê nóng, hít thật sâu để tỉnh táo. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức tham gia dự án cùng Hoàng Duy – chàng trai mà chỉ vài ngày trước thôi cô mới gặp lần đầu tại quán cà phê.

Cô mặc bộ áo sơ mi trắng thanh lịch, váy bút chì màu xám nhạt, mái tóc được cột gọn gàng phía sau, vừa chuyên nghiệp vừa nữ tính. Trước khi rời nhà, Linh An đứng trước gương, tự nhủ:

“Cố lên, Linh An. Đây là cơ hội của cậu. Đừng bối rối, chỉ cần tự tin là đủ.”

Trên đường đi, cô quan sát dòng người hối hả trên phố. Thành phố sáng nay tràn đầy nhịp sống, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bồn chồn, xen lẫn niềm hứng khởi. Cô nhớ lại cú va chạm ngày hôm qua với Hoàng Duy – từ ly cà phê đổ lên hồ sơ đến va chạm trong hành lang – tất cả khiến tim cô đập loạn nhịp, nhưng cũng thôi thúc một cảm giác tò mò không thể giải thích: chàng trai ấy… dường như đang xuất hiện khắp mọi khoảnh khắc trong tâm trí cô.

Khi đến văn phòng, Linh An được dẫn thẳng đến phòng dự án – không gian rộng rãi, hiện đại với những bàn làm việc sáng bóng, màn hình máy tính lớn, và những bản vẽ thiết kế treo trên bảng. Các nhân viên đang hối hả chuẩn bị, trao đổi qua lại bằng những tiếng nói nhanh, nhưng trật tự.

Linh An hít một hơi thật sâu, đặt cặp xuống bàn và bắt đầu sắp xếp hồ sơ. Chưa kịp hoàn tất, cô nghe tiếng bước chân quen thuộc:

“Chào buổi sáng, Linh An.”

Giọng trầm, lịch lãm, nhưng vẫn không mất đi sự nghiêm nghị vốn có. Hoàng Duy đứng trước cửa, tay cầm một tách cà phê, ánh mắt sắc bén quét qua không gian. Anh gật đầu chào cô rồi tiến vào bàn họp, nơi các thành viên dự án đã tụ họp.

Buổi họp bắt đầu, Linh An lắng nghe Hoàng Duy trình bày yêu cầu dự án. Anh nói với giọng điệu vừa nghiêm nghị, vừa rõ ràng, từng chi tiết được phân tích kỹ lưỡng. Cô nhận thấy anh không chỉ quan tâm đến kết quả mà còn tinh tế để ý đến những chi tiết nhỏ nhất – ánh sáng, màu sắc, vị trí hình ảnh.

Khi anh quay sang cô hỏi:

“Linh An, bạn nghĩ sao về bố cục trang bìa? Có gợi ý gì không?”

Cô hơi bối rối, nhưng vẫn kiềm chế được cảm xúc:

“Em nghĩ nếu thêm chút điểm nhấn màu ấm ở trung tâm, sẽ tạo cảm giác gần gũi hơn với khách hàng, đồng thời thu hút ánh nhìn ngay lập tức.”

Hoàng Duy nhìn cô một lúc, đôi mắt như sáng lên. “Ừ… có lý. Bạn có khả năng quan sát tốt.”

Linh An đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng cố nở nụ cười. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng lời khen hiếm hoi từ anh không chỉ làm cô vui, mà còn khiến cô quyết tâm hơn trong công việc.

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, và Linh An bắt đầu tham gia trực tiếp vào công việc thiết kế, thảo luận với các thành viên khác. Nhưng không khí trong phòng luôn có Hoàng Duy – anh di chuyển nhanh, quan sát mọi chi tiết, đôi khi dừng lại chỉ để nhìn cô một thoáng trước khi quay đi. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của anh đều khiến Linh An vừa căng thẳng, vừa rối bời.

Đến giờ nghỉ trưa, Linh An lấy hộp cơm từ túi, đi ra ban công để ăn. Không gian ngoài trời thoáng đãng, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, hắt lên mái tóc cô. Cô nhâm nhi từng miếng cơm, nhưng đầu óc vẫn nghĩ về Hoàng Duy.

Bỗng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên:

“Bạn một mình sao?”

Cô quay lại, thấy Hoàng Duy đứng đó, tay cầm một tách cà phê nữa. Anh nhíu mày, nhìn cô:

“Bạn không muốn nghỉ ngơi cùng mọi người à?”

“Em… em muốn một chút yên tĩnh để… ăn cơm,” Linh An lí nhí.

Anh gật đầu, đặt tách cà phê xuống bàn nhỏ gần đó, rồi ngồi xuống một cách tự nhiên nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự. Ánh mắt anh thoáng nhìn cô, nhưng không nói gì. Linh An cảm thấy vừa bối rối, vừa hào hứng.

Khoảnh khắc im lặng ấy, cả hai như bị cuốn vào không gian riêng. Tiếng gió thổi nhẹ, mùi hoa sữa từ con phố len vào, tạo nên một cảm giác vừa quen vừa lạ. Linh An cố gắng ăn cơm, nhưng cảm giác bị quan sát khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường.

Một vài phút trôi qua, Hoàng Duy phá vỡ sự im lặng:

“Bạn mới ra trường mà đã có ý tưởng khá sắc bén. Tôi hy vọng trong dự án này, bạn sẽ chứng minh được năng lực của mình.”

Cô ngượng ngùng, gật đầu:

“Em… em sẽ cố gắng ạ.”

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng dịu lại. Linh An nhận ra rằng, phía sau vẻ nghiêm nghị ấy, Hoàng Duy thực sự quan tâm đến năng lực của cô. Một cảm giác ấm áp len vào lòng, khiến cô càng quyết tâm hơn.

Buổi chiều, Linh An trở lại phòng họp để thảo luận các chi tiết kỹ thuật. Trong lúc trình bày bản thiết kế, cô vô tình quên một chi tiết nhỏ. Hoàng Duy lập tức chỉ ra, giọng điệu vừa nghiêm nghị vừa mang chút tinh tế:

“Chi tiết này có thể gây nhầm lẫn cho khách hàng. Bạn nên chỉnh sửa lại.”

Cô hơi bối rối, nhưng nhìn ánh mắt anh, nhận ra không phải là trách móc mà là quan tâm. Cô gật đầu, sửa chữa ngay lập tức.

Sau khi buổi họp kết thúc, Linh An rời bàn làm việc, định dọn dẹp hồ sơ, thì nghe tiếng Hoàng Duy gọi:

“Linh An, ở lại một chút được không?”

Cô quay lại, thấy anh đứng gần bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có một chút dịu dàng. Cô hơi hồi hộp:

“Dạ… có chuyện gì ạ?”

“Về bản thiết kế hôm nay… Tôi muốn trao đổi thêm với bạn, để đảm bảo mọi chi tiết đều hoàn hảo.”

Cả hai ngồi lại, bắt đầu trao đổi chi tiết từng phần một. Trong suốt quá trình, Linh An nhận thấy sự tỉ mỉ của Hoàng Duy – anh không chỉ quan tâm đến kết quả, mà còn muốn cô hiểu rõ mọi chi tiết, từ màu sắc đến vị trí hình ảnh. Mỗi khi anh nghiêng người xuống chỉ một chi tiết nhỏ trên bản vẽ, Linh An cảm thấy tim mình loạn nhịp, một cảm giác vừa bối rối vừa thích thú.

Cuối ngày, khi mọi thứ đã hoàn tất, Hoàng Duy đứng dậy, chỉnh áo:

“Bạn làm việc khá tốt. Tôi hy vọng bạn tiếp tục giữ phong độ này.”

Cô cười, cảm giác vừa tự hào vừa ngượng:

“Em… em sẽ cố gắng ạ.”

Anh gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cô một chốc rồi quay đi. Linh An đứng lặng, cảm nhận nhịp tim mình vẫn chưa ổn định. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên hợp tác trực tiếp, không chỉ tạo ra những trải nghiệm công việc mới mẻ, mà còn khiến trái tim cô rung động một cách lạ thường.

Trên đường về nhà, cô nhấm nháp tách trà nóng, nhớ lại từng khoảnh khắc trong ngày. Những cú va chạm, ánh mắt, lời nói của Hoàng Duy đều in sâu trong tim. Cô tự hỏi: “Anh ấy… có để ý đến mình không? Hay chỉ là cách anh ấy đối xử với tất cả mọi người?”

Khi đến nhà, cô ngồi trước bàn làm việc, mở laptop ghi nhật ký:

"Ngày đầu tiên ở dự án… thật sự quá đặc biệt. Anh ấy nghiêm nghị, tỉ mỉ, nhưng ánh mắt đôi khi lại rất ấm áp. Tim mình… lạ quá, vừa hồi hộp vừa tò mò. Có lẽ đây là lần đầu tiên mình cảm nhận được… một sự rung động thật sự từ một người chưa từng quen."

Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều nhạt dần, hòa cùng âm thanh của thành phố, mang đến cảm giác vừa bận rộn, vừa yên bình. Linh An nhắm mắt, cảm nhận một luồng năng lượng mới – không chỉ từ công việc, mà còn từ một người đặc biệt, đang dần xuất hiện trong cuộc sống cô.

Cô biết rằng, dự án này sẽ còn nhiều thử thách phía trước, nhưng cũng chính từ đó, cô sẽ dần hiểu Hoàng Duy hơn – người đàn ông vừa nghiêm nghị, vừa tinh tế, và có lẽ… sẽ làm thay đổi trái tim cô theo cách mà cô chưa từng tưởng tượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×