Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô nhấp một ngụm cà phê nóng, ngắm ánh nắng len qua khung cửa sổ, lòng tự nhủ:
“Chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ.”
Sau khi chuẩn bị xong, cô đi đến văn phòng, mang theo hồ sơ đã được chỉnh sửa từ dự án hôm qua. Trên đường đi, cô không khỏi hồi hộp khi nghĩ về Hoàng Duy – người đàn ông nghiêm nghị nhưng lại khiến trái tim cô rộn ràng. Cô tự nhủ: “Mình phải thật tập trung vào công việc, đừng để cảm xúc chi phối. Nhưng… không thể phủ nhận, mình rất muốn gặp anh ấy.”
Khi cô vừa bước vào phòng dự án, Hoàng Duy đã đứng sẵn, cầm một tệp tài liệu dày cộp. Anh liếc nhìn cô một cách sắc bén, giọng trầm nhưng rõ ràng:
“Linh An, hôm nay tôi muốn trao cho bạn một công việc quan trọng.”
Cô hơi sững sờ, tim đập nhanh:
“Công việc quan trọng ạ?”
Anh gật đầu, đi tới bàn cô, đặt tệp tài liệu xuống:
“Đây là dự án riêng của tôi. Tôi muốn bạn tham gia trực tiếp, từ đầu đến cuối. Đây là cơ hội tốt để bạn chứng tỏ năng lực.”
Linh An ngạc nhiên, vừa phấn khích vừa lo lắng:
“Em… em rất vinh dự, nhưng… em không biết có đáp ứng được yêu cầu không.”
Hoàng Duy nhìn cô, ánh mắt thoáng dịu lại:
“Bạn có năng lực. Tôi chỉ cần bạn tập trung và tự tin. Nếu cần, tôi sẽ hỗ trợ.”
Cô cảm thấy tim mình nhói lên một cảm giác lạ – vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp. Đây là cơ hội không chỉ để thể hiện khả năng, mà còn để cô gần gũi hơn với Hoàng Duy.
Buổi sáng trôi qua với những cuộc họp nhanh về dự án. Linh An phải ghi chú từng chi tiết nhỏ, từ màu sắc, bố cục đến những yêu cầu kỹ thuật. Hoàng Duy thường xuyên đứng gần, chỉ ra những điểm cần chỉnh sửa, nhưng không hề áp lực, mà dường như anh muốn cô học hỏi và tự tin hơn.
Đến giờ nghỉ trưa, Linh An cầm hộp cơm đi ra ban công. Không gian yên tĩnh, ánh nắng nhẹ chiếu lên mái tóc cô, tạo nên một khung cảnh vừa thư giãn vừa ấm áp.
Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Bạn ăn một mình sao?”
Cô quay lại, thấy Hoàng Duy cầm cốc cà phê, đứng đó với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò. Cô hơi bối rối:
“Dạ… em muốn yên tĩnh một chút để… ăn cơm.”
Anh nhíu mày nhưng không khó chịu, đặt cốc cà phê lên bàn nhỏ:
“Được thôi. Nhưng bạn không nên ăn vội. Dự án này sẽ cần nhiều năng lượng.”
Cô mỉm cười, ngồi xuống, tim đập nhanh trước sự quan tâm nhẹ nhàng ấy. Cả hai ngồi bên nhau, không nói nhiều, nhưng bầu không khí đầy ấm áp. Tiếng gió nhẹ thổi, mùi hoa sữa từ con phố len vào, khiến Linh An cảm nhận được một cảm giác gần gũi khó tả.
Buổi chiều, Linh An bắt đầu tham gia trực tiếp vào dự án riêng của Hoàng Duy. Cô phải thiết kế toàn bộ bố cục, phối màu và viết ý tưởng trình bày. Mỗi khi cô nêu ý kiến, Hoàng Duy đều lắng nghe, đôi khi chỉ ra điểm chưa hợp lý, nhưng luôn tinh tế trong cách hướng dẫn.
Trong một khoảnh khắc, khi cô nghiêng người chỉnh lại bản vẽ trên bàn, Hoàng Duy tiến lại gần, ánh mắt dừng lại trên bàn tay cô:
“Bạn nên cẩn thận với các chi tiết nhỏ, nếu bỏ qua sẽ gây hiểu lầm.”
Cô hơi bối rối, cảm thấy tim đập nhanh:
“Dạ… em hiểu rồi ạ.”
Anh cúi xuống chỉ vài chi tiết trên bản vẽ, Linh An không thể không cảm nhận được sự gần gũi, khiến cô vừa căng thẳng vừa thích thú. Cảm giác này lạ lùng, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn, nhưng đồng thời lại khiến cô thêm quyết tâm để hoàn thành tốt công việc.
Khi dự án bước vào giai đoạn thảo luận chiến lược, Hoàng Duy đứng trước bảng, phân tích từng chi tiết với giọng điệu trầm ấm nhưng đầy uy lực. Linh An chăm chú lắng nghe, đôi mắt thỉnh thoảng gặp ánh mắt anh, cảm giác tim mình loạn nhịp.
Sau buổi làm việc căng thẳng, Hoàng Duy mời cô lại gần bàn:
“Tôi muốn bạn chuẩn bị một bản trình bày hoàn chỉnh cho buổi họp với khách hàng tuần tới. Bạn sẽ làm người phụ trách chính. Đây là cơ hội để bạn chứng tỏ năng lực, và tôi cũng muốn xem bạn có thể xử lý áp lực như thế nào.”
Linh An vừa vui vừa hồi hộp:
“Em… em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Anh gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cô một thoáng, rồi quay đi. Linh An đứng lặng, tim vẫn còn đập nhanh, cảm giác vừa tự hào, vừa hồi hộp, xen lẫn một chút rối rắm khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Hoàng Duy đang ngày càng rõ ràng.
Trên đường về, cô nhẩm đi nhẩm lại các chi tiết dự án trong đầu, nhưng không thể phủ nhận sự hồi hộp mỗi khi nghĩ đến ánh mắt anh, giọng nói trầm ấm và sự quan tâm tinh tế mà anh dành cho cô.
Về đến nhà, Linh An ngồi bên cửa sổ, ghi nhật ký:
"Hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt. Anh ấy… đã tin tưởng giao cho em một dự án quan trọng. Tim mình vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Không biết anh ấy có để ý đến mình không… nhưng chỉ cần cảm giác này thôi cũng đủ khiến em muốn cố gắng hơn. Chắc chắn em sẽ không làm anh thất vọng."
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều nhạt dần, hòa cùng âm thanh nhộn nhịp của thành phố, tạo cảm giác vừa bận rộn vừa yên bình. Linh An nhắm mắt lại, cảm nhận một luồng năng lượng mới – từ công việc, từ cơ hội, và từ một người đặc biệt, đang dần len vào trái tim cô, khiến cô không thể nào quên.
Cô biết, dự án này không chỉ là thử thách công việc, mà còn là cơ hội để cô hiểu Hoàng Duy hơn – người đàn ông nghiêm nghị, tỉ mỉ, và dường như… đang thay đổi cách cô nhìn về tình cảm, về bản thân.
Trong văn phòng Hoàng Duy, anh đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống thành phố, ánh mắt thoáng buồn nhưng đầy suy tư:
"Cô ấy… khác với những người khác. Tôi không biết tại sao, nhưng cảm giác muốn bảo vệ, muốn gần cô ấy… cứ tự nhiên xuất hiện. Đây là lần đầu tiên tôi muốn một người như vậy, và tôi không thể bỏ qua."
Một ngày mới kết thúc, nhưng câu chuyện giữa Linh An và Hoàng Duy mới chỉ bắt đầu. Những thử thách, những khoảnh khắc căng thẳng, xen lẫn lãng mạn đang chờ đón, và dường như, cả hai đều không hay biết rằng… họ sắp bước vào một chương đầy bất ngờ trong cuộc đời.