Buổi chiều hôm ấy trôi qua nhanh hơn Linh An tưởng tượng. Sau một ngày dài làm việc với dự án mới do Hoàng Duy giao, cô nhận ra rằng công việc này còn nhiều chi tiết phức tạp, đòi hỏi sự tập trung và chính xác tuyệt đối. Mọi thứ còn chưa hoàn chỉnh, và Hoàng Duy đã hẹn cô ở văn phòng vào buổi tối để hoàn thiện bản trình bày cho cuộc họp với khách hàng vào ngày mai.
Khi đồng hồ điểm 18 giờ, Linh An cầm cặp hồ sơ bước vào văn phòng. Thành phố bên ngoài đang chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, từng tia nắng cuối ngày chiếu qua cửa kính, hắt lên những tấm bàn bóng loáng. Không gian văn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng bước chân của cô.
Hoàng Duy đứng gần bàn làm việc, tay cầm tách cà phê, ánh mắt sắc bén nhưng không mất đi vẻ ấm áp. Nhìn thấy cô, anh gật đầu:
“Đến đúng giờ, tốt. Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
Linh An gật đầu, tim đập nhanh vì vừa mệt mỏi vừa háo hức. Cô đặt cặp xuống bàn, mở laptop và chuẩn bị hồ sơ. Khoảng cách giữa hai người chỉ hơn một mét, nhưng cảm giác gần gũi khiến cô hơi bối rối.
“Bạn đã đọc lại tất cả chi tiết trong bản trình bày chưa?” Hoàng Duy hỏi, giọng trầm, nghiêm nghị.
“Dạ… em đã chuẩn bị sẵn, nhưng còn một vài chi tiết cần kiểm tra lại.” Linh An đáp, cố bình tĩnh.
Anh tiến lại gần bàn cô, ánh mắt dừng lại trên màn hình:
“Bạn nên chú ý đến phần này. Nếu bỏ sót, khách hàng sẽ hiểu nhầm.”
Cô hơi đỏ mặt, cúi đầu chỉnh sửa, cảm giác tim mình nhói nhẹ khi ánh mắt anh lướt qua tay cô. Khoảng cách quá gần, nhưng lại vừa đủ để tạo nên một cảm giác rung động khó tả.
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng Linh An vẫn chưa thể hoàn thành hết các chi tiết. Cô cầm bút, ghi chú, rồi nhìn màn hình laptop, loay hoay giữa các số liệu, hình ảnh và nội dung trình bày.
“Bạn mệt không?” Hoàng Duy bất ngờ hỏi, giọng trầm ấm.
Cô ngẩng lên, hơi ngạc nhiên:
“Dạ… em chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.”
Anh tiến lại gần hơn, giọng nghiêm nghị nhưng mang theo sự quan tâm:
“Đừng quá ép bản thân. Chúng ta còn nhiều giờ để hoàn tất, nhưng sức khỏe của bạn cũng quan trọng.”
Linh An cảm thấy tim mình rung lên mạnh. Không chỉ bởi lời nói, mà còn bởi cách anh đứng gần, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng, khiến cô vừa căng thẳng, vừa tò mò muốn biết anh đang nghĩ gì.
Giữa màn đêm, ánh đèn văn phòng sáng rực, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô, khiến Linh An không khỏi đỏ mặt. Cô cúi đầu, tiếp tục chỉnh sửa hồ sơ. Nhưng mỗi lần ánh mắt chạm Hoàng Duy, tim cô lại nhói lên, khiến bàn tay run run.
Anh đi vòng quanh bàn, nhìn từng chi tiết trên bản trình bày, thỉnh thoảng cúi xuống chỉ vài chi tiết nhỏ. Khoảnh khắc ấy, Linh An cảm nhận được hơi thở của anh, gần như chạm vào gáy mình. Cô không dám nhìn trực tiếp, nhưng ánh mắt lén lút vẫn bị cuốn vào anh.
“Bạn nên chú ý đến chi tiết màu sắc này. Nó sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của khách hàng.” Anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng dịu dàng.
“Dạ… em hiểu rồi ạ.” Cô trả lời, cố kìm nén nhịp tim đang đập nhanh.
Một vài giờ trôi qua, văn phòng trở nên yên tĩnh hơn. Thành phố bên ngoài lên đèn, ánh sáng vàng nhạt hắt vào khung kính, tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn, vừa tĩnh lặng. Linh An thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Hoàng Duy đứng sau lưng cô, ánh mắt dừng lại trên mái tóc, vai cô, và rồi nhìn vào màn hình laptop. Cảm giác gần gũi khiến anh không thể không chú ý đến từng cử chỉ của cô. Anh thầm nghĩ:
"Cô ấy… thật sự rất khác. Có lẽ tôi chưa từng gặp một người nào vừa nhiệt tình vừa nhạy cảm như vậy."
Linh An cảm nhận được ánh mắt anh, tim đập nhanh hơn. Cô tự nhủ:
"Mình không nên nghĩ nhiều, chỉ tập trung làm việc thôi."
Nhưng sự tập trung ấy dần trở nên khó khăn khi những khoảnh khắc gần gũi cứ liên tục xuất hiện. Khi cô nghiêng người lấy hồ sơ, Hoàng Duy tiến lại gần, ánh mắt dừng lại trên tay cô. Khi cô quay màn hình laptop, anh cúi xuống, hơi gần, khiến cô cảm nhận được hơi thở của anh.
“Bạn đã kiểm tra lại phần dữ liệu này chưa? Sai sót sẽ khiến khách hàng hiểu lầm.” Anh nói, giọng trầm, nghiêm túc.
“Dạ… em đã kiểm tra, nhưng vẫn cần anh xem lại.” Linh An đáp, vừa căng thẳng vừa háo hức.
Anh cúi xuống cùng cô, hai người gần nhau hơn. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim nhau đang tăng nhanh, nhưng không ai nói lời nào. Chỉ có ánh mắt, cử chỉ và không gian tĩnh lặng bao quanh, tạo nên một sự gần gũi khó tả.
Đêm dần khuya, văn phòng chỉ còn lại họ. Linh An nhìn đồng hồ, nhận ra đã gần 23 giờ, mắt mỏi, lưng đau nhưng không nỡ rời công việc. Hoàng Duy đứng cạnh cô, giọng trầm:
“Bạn nên nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ giúp bạn hoàn tất những phần còn lại.”
“Em… em ổn ạ, chỉ còn vài chi tiết nữa thôi.” Linh An trả lời, nhưng giọng đã khàn, mệt mỏi rõ rệt.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Được thôi. Nhưng đừng ép bản thân quá.”
Khoảnh khắc ấy, Linh An cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ anh. Tim cô vừa hồi hộp vừa cảm thấy ấm áp. Cô thầm nghĩ:
"Anh ấy… quan tâm đến mình thật sự, không chỉ trong công việc mà còn cả sức khỏe."
Cuối cùng, họ cùng nhau hoàn thiện bản trình bày. Khi đồng hồ chỉ 0 giờ, tất cả đã xong. Linh An thở phào, mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Hoàng Duy đứng nhìn bản trình bày, rồi quay sang cô, giọng trầm:
“Bạn làm tốt lắm. Tôi rất hài lòng.”
Linh An đỏ mặt, nụ cười rạng rỡ:
“Em… em cũng rất vui vì được làm việc cùng anh ạ.”
Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Ngày mai, khách hàng sẽ đánh giá cao nỗ lực của chúng ta. Giờ thì… bạn nên về nghỉ ngơi.”
Cô gật đầu, cầm cặp hồ sơ, nhưng đôi chân hơi run. Khoảng cách gần gũi và ánh mắt anh khiến cô vừa mệt vừa hạnh phúc. Khi bước ra khỏi văn phòng, Linh An nhìn lên bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh như đang nhấp nháy, dường như chúc mừng cô đã vượt qua một ngày đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập cảm xúc.
Về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, mắt nhìn ra đường phố sáng đèn. Cô mở laptop ghi nhật ký:
"Hôm nay… thật sự là một ngày đáng nhớ. Anh ấy không chỉ nghiêm nghị, mà còn quan tâm đến mình theo cách rất riêng. Khoảng cách gần gũi trong văn phòng, ánh mắt, và từng lời nói… khiến tim mình rung động lạ thường. Mình chưa bao giờ cảm thấy vừa hồi hộp vừa hạnh phúc như vậy. Có lẽ… tình cảm này sẽ còn phát triển nhiều hơn nữa."
Ngoài cửa sổ, thành phố lặng lẽ, ánh sáng vàng nhạt hắt vào căn phòng, tạo nên một cảm giác vừa tĩnh lặng, vừa ngọt ngào. Linh An nhắm mắt lại, cảm nhận một luồng năng lượng mới – từ công việc, từ cơ hội, và từ một người đặc biệt, đang dần len vào trái tim cô, khiến cô không thể nào quên.
Trong văn phòng trống, Hoàng Duy đứng nhìn ra thành phố, ánh mắt trầm mặc nhưng đầy suy tư:
"Cô ấy… khiến tôi không thể rời mắt. Không chỉ vì năng lực, mà còn vì những cảm xúc… mà tôi chưa từng trải qua. Tôi muốn bảo vệ cô ấy, muốn ở bên cô ấy… nhưng liệu cô ấy có cảm nhận được điều đó?"
Đêm muộn kết thúc, nhưng câu chuyện giữa Linh An và Hoàng Duy vẫn chưa dừng lại. Những khoảnh khắc gần gũi, những cảm xúc rối bời và những thử thách trong công việc chỉ mới bắt đầu, hứa hẹn một hành trình vừa lãng mạn, vừa đầy kịch tính phía trước…