Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa vui. Cô cảm nhận nhịp tim mình vẫn còn rộn ràng sau đêm làm việc muộn hôm qua với Hoàng Duy. Mặc dù mệt mỏi, cô vẫn không thể dừng suy nghĩ về ánh mắt, cử chỉ và cách anh quan tâm tinh tế trong suốt buổi tối hôm trước.
Cô mặc một bộ trang phục công sở nhẹ nhàng, áo sơ mi màu pastel phối cùng chân váy bút chì, mái tóc cột gọn phía sau, vừa gọn gàng, vừa nữ tính. Trước khi ra khỏi nhà, Linh An nhìn vào gương, tự nhủ:
"Hôm nay phải thật tập trung. Nhưng… mình cũng muốn được gặp anh ấy, được nhìn thấy anh ấy như một người bình thường, chứ không chỉ trong công việc nghiêm nghị."
Trên đường đi, cô đi qua con phố quen thuộc, ánh nắng buổi sớm chiếu lên mặt đường, những chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi, khiến tâm trạng cô dịu lại. Mỗi bước đi, cô lại nghĩ đến Hoàng Duy – nghiêm nghị, tỉ mỉ, nhưng đôi lúc ánh mắt anh lại khiến cô cảm thấy ấm áp, gần gũi.
Khi cô đến văn phòng, không khí trong phòng đã trở nên nhộn nhịp. Các nhân viên hối hả chuẩn bị cho buổi họp với khách hàng, nhưng Linh An lại cảm thấy tâm trí mình chỉ tập trung vào một điều: Hoàng Duy. Cô lặng lẽ đặt cặp hồ sơ xuống bàn, chuẩn bị cho buổi sáng đầy thử thách.
Chưa kịp hoàn tất, Hoàng Duy bước vào phòng với ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng, giọng trầm:
“Buổi sáng tốt lành, Linh An. Hôm nay tôi muốn bạn theo tôi ra ngoài một chút. Có việc cần trao đổi.”
Cô hơi sững sờ, nhíu mày:
“Ra ngoài ạ?”
Anh gật đầu, đặt tệp tài liệu xuống bàn:
“Đúng vậy. Có một cuộc gặp gỡ ngoài dự án, liên quan đến khách hàng tiềm năng. Tôi muốn bạn trực tiếp tham gia, để hiểu rõ cách xử lý tình huống và quan sát phản ứng thực tế.”
Linh An vừa vui vừa hồi hộp:
“Dạ… em sẵn sàng ạ.”
Hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng, đi xuống tầng hầm, nơi chiếc xe của Hoàng Duy đậu sẵn. Trên đường đi, cô không khỏi quan sát ánh mắt anh – nghiêm nghị, tỉ mỉ, nhưng ẩn sâu là sự tinh tế khiến cô không thể rời.
Khoảng nửa giờ sau, họ đến một quán cà phê sang trọng gần trung tâm thành phố. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng nhạt, những bản nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên. Hoàng Duy dẫn Linh An đến một bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu vừa đủ để thấy từng đường nét khuôn mặt cô.
“Bạn chờ tôi ở đây. Tôi sẽ đi nói chuyện với khách hàng một chút.” Anh nói, giọng trầm, nghiêm nghị nhưng không mất đi vẻ ấm áp.
Cô gật đầu, nhưng khi anh rời đi, tim cô lại loạn nhịp. Ngồi một mình trong không gian yên tĩnh, cô nhận ra rằng ánh mắt và sự hiện diện của Hoàng Duy đã để lại dấu ấn sâu sắc trong cô. Mỗi lần anh nhìn cô, dù chỉ trong khoảnh khắc, cô lại cảm nhận được một thông điệp không lời, vừa nghiêm túc, vừa quan tâm.
Không lâu sau, một tình huống bất ngờ xảy ra. Khi cô đang nhấm nháp tách trà, một cơn gió mạnh từ cửa sổ hất tung tài liệu trong túi xách của cô. Hồ sơ bay tứ tung, rơi xuống sàn. Linh An hoảng hốt, cúi xuống nhặt từng tờ một.
Bất ngờ, Hoàng Duy xuất hiện bên cạnh, cúi xuống cùng cô, ánh mắt dừng lại trên tay cô:
“Cẩn thận. Bạn có muốn tôi giúp không?”
Cô đỏ mặt, hơi ngượng:
“Dạ… em… em ổn ạ.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi cúi xuống nhặt hồ sơ giúp cô. Khoảng cách gần khiến cô cảm nhận rõ hơi thở của anh, tim đập loạn nhịp. Linh An tự nhủ:
"Sao mỗi lần gần anh, tim mình lại rung lên như vậy? Đây là cảm giác gì nhỉ…?"
Sau khi mọi thứ được sắp xếp lại, Hoàng Duy nói:
“Bạn nên chú ý hơn với hồ sơ quan trọng. Một sai sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến dự án.”
Cô gật đầu, vừa mệt vừa thấy ấm áp:
“Dạ… em sẽ chú ý hơn ạ.”
Khoảng cách giữa họ vẫn gần, ánh mắt anh lướt qua cô, như muốn truyền tải điều gì đó mà không cần lời nói. Linh An cảm nhận được một thông điệp rõ ràng từ ánh mắt anh – nghiêm túc nhưng quan tâm, vừa hướng dẫn vừa bảo vệ.
Sau đó, Hoàng Duy dẫn cô ra khu vực ngoài quán, nơi ánh sáng hoàng hôn bắt đầu nhạt dần. Trên con phố yên tĩnh, chỉ còn hai người, gió nhẹ thổi qua, tạo ra một cảm giác vừa tĩnh lặng vừa lãng mạn.
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Linh An, tôi tin tưởng vào năng lực của bạn. Hãy luôn nhớ, trong bất kỳ tình huống nào, sự tự tin sẽ giúp bạn vượt qua tất cả.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh:
“Em… em sẽ cố gắng ạ. Cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau. Không cần lời nói, mọi thông điệp dường như được truyền tải qua ánh mắt. Linh An nhận ra rằng, tình cảm cô dành cho Hoàng Duy không chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ hay rung động công việc – mà còn là một thứ cảm xúc sâu sắc, tinh tế, đang dần len vào trái tim cô.
Hoàng Duy mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn một chút:
“Ngày mai, chúng ta còn nhiều việc phải làm. Hãy nghỉ ngơi tối nay, chuẩn bị tinh thần tốt nhất.”
Cô gật đầu, tim vẫn còn đập mạnh. Khi anh rời đi, Linh An đứng lặng một lúc, nhìn theo bóng dáng anh, cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào.
Trên đường về nhà, cô nhắm mắt lại, hồi tưởng về từng khoảnh khắc trong ngày. Những ánh mắt, cử chỉ, lời nói không quá nhiều nhưng chứa đựng sự quan tâm tinh tế, khiến cô vừa rối bời vừa hạnh phúc.
Về đến nhà, Linh An ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, mở laptop ghi nhật ký:
"Hôm nay… ánh mắt anh đã nói thay lời tất cả. Không cần lời nói, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm, tin tưởng, và cả điều gì đó… mà tim mình chưa từng trải qua. Mình muốn gần anh ấy hơn, muốn hiểu anh ấy hơn. Có lẽ… ánh mắt sẽ còn dẫn lối cho chúng tôi, hơn bất kỳ lời nói nào."
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhạt dần, hòa cùng ánh sáng đèn đường, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng, vừa ngọt ngào. Linh An nhắm mắt lại, cảm nhận luồng năng lượng ấm áp len vào trái tim – từ công việc, từ cơ hội, và từ một người đặc biệt, đang dần chiếm lấy trái tim cô.
Trong văn phòng trống, Hoàng Duy đứng nhìn ra thành phố, ánh mắt trầm tư nhưng dịu dàng:
"Cô ấy… không chỉ khiến tôi chú ý vì năng lực. Mà còn vì những cảm xúc… tôi chưa từng biết. Tôi muốn ở bên cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy, và dường như… ánh mắt cũng đã nói thay cho những lời tôi chưa từng thốt ra."
Đêm muộn khép lại, nhưng câu chuyện giữa Linh An và Hoàng Duy vẫn đang tiếp tục, với những ánh mắt, những cảm xúc không lời và một hành trình lãng mạn, đầy thách thức phía trước…