Buổi sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu qua khung cửa kính của văn phòng Bright Art. Lục Nhược Ly thức dậy với tâm trạng vừa hưng phấn, vừa hồi hộp. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng, bởi bản thiết kế mà cô vừa hoàn thiện tối qua sẽ được Hàn Dạ Minh duyệt kỹ lưỡng.
Nhưng trái với mọi khi, hôm nay cô cảm thấy một chút háo hức khi nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan sát của anh. Cô tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh, nhưng… có một phần mình cũng muốn thấy phản ứng của anh ấy.”
Vừa bước vào phòng họp, Nhược Ly thấy Hàn Dạ Minh đã có mặt, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu lên gương mặt góc cạnh, khiến anh trông lạnh lùng nhưng lại… dễ gần hơn khi có ánh sáng chiếu rọi.
Anh quay lại, ánh mắt dừng trên cô, giọng vẫn trầm nhưng pha chút tinh tế:
“Bản thiết kế mới nhất đâu?”
Nhược Ly đặt bản in lên bàn, cố mỉm cười:
“Đây ạ, tôi đã chỉnh sửa dựa theo nhận xét hôm qua.”
Hàn Dạ Minh lướt qua từng trang, chậm rãi, tỉ mỉ. Anh nhấc một góc giấy, quan sát chi tiết:
“Tone màu này tốt, nhưng phần nhấn sản phẩm vẫn có thể cải thiện. Cô thử thêm vài chi tiết nổi bật xem sao.”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng chú ý đến từng chi tiết, Nhược Ly cảm thấy tim mình đập nhanh. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy thực sự quan tâm đến chất lượng… chứ không chỉ nói để trách móc.”
Trong lúc cô đang chỉnh sửa, trợ lý thông báo:
“CEO muốn gặp cô ở phòng họp nhỏ phía tầng trên để thảo luận chi tiết từng phần.”
Nhược Ly hít sâu, nhấc bản thiết kế và bước theo. Khi mở cửa phòng họp nhỏ, cô ngạc nhiên khi thấy Hàn Dạ Minh đang đứng cạnh bàn, ánh mắt sắc bén nhưng lại dịu hơn so với bình thường.
Anh không nói gì, chỉ gật đầu chào cô. Nhìn anh đứng gần thế, Nhược Ly bất giác cảm thấy hơi lúng túng. Cô tự nhủ: “Chắc là do anh ấy nghiêm túc quá… nhưng sao mình lại cảm giác tim đập nhanh thế này nhỉ?”
Trong lúc Hàn Dạ Minh trình bày vài ý kiến, Nhược Ly vô tình chạm vào tay anh khi đặt bản in lên bàn. Cả hai giật mình, ánh mắt chạm nhau. Hàn Dạ Minh nhìn cô một giây lâu, rồi lặp lại một giọng điệu trầm:
“Cẩn thận.”
Nhược Ly đỏ mặt, vội rút tay, thầm nghĩ: “Anh ấy… vừa nghiêm nghị vừa tinh tế… thật khó hiểu.”
Nhưng thay vì cảm thấy ngại, một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng cô. Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài, khiến cô quên cả việc bản thiết kế đang nằm trên bàn.
Sau vài phút giải thích chi tiết, Hàn Dạ Minh đứng dậy, di chuyển về phía cửa sổ. Nhược Ly chớp mắt, nhận ra anh đang nhìn ra ngoài, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ để ý đến cô. Cô lặng lẽ đứng bên bàn, quan sát anh, lòng dậy lên một cảm giác vừa tò mò, vừa thích thú.
“Tone màu ở phần nhấn sản phẩm, tôi muốn cô thử cách phối thêm một lớp bóng nhẹ để tạo chiều sâu.” Anh nói, giọng vẫn lạnh, nhưng ánh mắt thoáng mềm mại.
Nhược Ly gật đầu, mắt lấp lánh:
“Vâng, tôi sẽ thử ngay.”
Cô ngồi xuống bàn, tay lướt nhẹ trên bản thiết kế. Hàn Dạ Minh bước lại gần, nhìn chằm chằm vào chi tiết, thỉnh thoảng cúi xuống bàn sát cạnh cô. Khoảnh khắc hai người gần nhau khiến Nhược Ly hơi căng thẳng, nhưng đồng thời cảm thấy tim mình rộn ràng.
Khi chỉnh sửa xong một phần, Nhược Ly đứng dậy, định di chuyển để in bản in thử nghiệm. Nhưng do không để ý, cô vô tình va vào cánh tay Hàn Dạ Minh. Anh nhanh chóng túm lấy tay cô, kéo lại.
“Cẩn thận.” – giọng trầm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không hề trách móc.
Nhược Ly đỏ mặt, lùi lại một bước, thầm nghĩ: “Anh ấy… vừa nghiêm nghị vừa… khiến mình muốn gần hơn.”
Khoảnh khắc này khiến không khí giữa hai người vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào. Hàn Dạ Minh rút tay, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sự quan sát tinh tế. Nhược Ly hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh.
Sau khi hoàn thành bản thiết kế thử nghiệm, Hàn Dạ Minh nhìn cô, giọng trầm:
“Cô tiến bộ. Tone màu tốt hơn, chi tiết sản phẩm nổi bật hơn. Nhưng vẫn cần tinh chỉnh một chút.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc nhưng có chút khen, Nhược Ly không giấu được nụ cười. Trong lòng cô rộn ràng: “Lần đầu tiên anh ấy khen mình… dù chỉ là nhỏ thôi, nhưng mình cảm thấy thật vui.”
Nhìn anh đứng gần bàn, ánh mắt tập trung vào bản thiết kế, Nhược Ly chợt nhận ra: không chỉ công việc, mà mỗi lần gần anh, cô đều cảm thấy tim mình đập nhanh. Cô thầm nghĩ: “Có lẽ mình… đang dần thích anh ấy mất rồi.”
Buổi chiều, khi Nhược Ly chuẩn bị rời văn phòng, cô nhận được một tin nhắn từ trợ lý Hàn Dạ Minh:
"CEO muốn cô gửi bản phối màu cuối cùng trước khi rời công ty hôm nay."
Nhược Ly hít sâu, lập tức ngồi xuống bàn, chỉnh sửa lần cuối. Khi cô in bản in ra và bước tới phòng Hàn Dạ Minh, anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa để ý.
Anh đưa tay nhận bản in, rồi thốt lên một tiếng nhẹ:
“Được rồi, ổn rồi.”
Nhìn anh gật đầu, Nhược Ly mỉm cười: “Cuối cùng cũng hoàn thành… và anh ấy đã thấy nỗ lực của mình.”
Trên đường về, Nhược Ly không ngừng nghĩ về khoảnh khắc gần anh sáng nay. Một cảm giác vừa bực bội, vừa háo hức len lỏi trong lòng. Cô biết rằng, từ lần gặp gỡ và hiểu lầm đầu tiên, tình cảm giữa cô và Hàn Dạ Minh sẽ bắt đầu nảy nở, kéo theo những khoảnh khắc ngọt ngào, dễ thương nhưng vẫn đầy thử thách ở phía trước.