Buổi chiều cuối tuần, văn phòng Bright Art vắng vẻ hơn thường lệ. Lục Nhược Ly vẫn miệt mài ngồi trước màn hình laptop, chỉnh sửa bản phối màu cuối cùng cho dự án. Cô vừa định gõ email gửi cho Hàn Dạ Minh, thì điện thoại rung lên.
Trợ lý của CEO nhắn:
"CEO Hàn mời cô dùng bữa tối tại nhà hàng La Vie trước khi gửi bản phối cuối cùng cho đối tác. Anh ấy muốn thảo luận trực tiếp một số chi tiết."
Nhược Ly hít sâu, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô thầm nghĩ: “Nhà hàng sang trọng, buổi tối, có vẻ anh ấy muốn nói chuyện nghiêm túc… nhưng sao tim mình lại đập nhanh thế này?”
Khi đến nhà hàng, Nhược Ly thấy Hàn Dạ Minh đã đứng đón sẵn. Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao ráo, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng khi nhìn cô, dường như có chút ấm áp khó nhận ra.
Anh gật đầu chào:
“Lục Nhược Ly, ngồi đây.”
Nhìn anh đứng cạnh bàn, cô hơi lúng túng, ngồi xuống, tay siết nhẹ váy. Trong lòng thầm nhủ: “Anh ấy… sao càng lúc càng quyến rũ vậy?”
Bữa tối bắt đầu với các món ăn tinh tế. Ban đầu, Hàn Dạ Minh chỉ tập trung xem bản phối màu trên tablet, giọng trầm nhưng dứt khoát:
“Cô giải thích lý do chọn màu sắc này đi.”
Nhược Ly thở dài, mở laptop, giải thích từng chi tiết. Trong lúc nói, cô vô tình đụng tay vào cốc nước trước mặt, nước bị dốc nhẹ. Cô vội vã định hốt lên thì Hàn Dạ Minh nhanh chóng túm lấy tay cô.
“Cẩn thận.” – giọng trầm nhưng hơi khẽ nhún vai, ánh mắt nhìn cô đầy quan sát.
Nhược Ly đỏ mặt, lùi lại:
“Cảm ơn… Tôi không sao.”
Nhìn ánh mắt anh, cô cảm thấy tim mình đập mạnh. Lần đầu tiên, hành động nhỏ nhưng khiến cô rung động đến vậy.
Khi Nhược Ly đang tập trung giải thích, Hàn Dạ Minh nhíu mày, nghiêm nghị:
“Phần nhấn sản phẩm vẫn thiếu chiều sâu. Cô có thể thử cách phối thêm lớp bóng nhẹ để nổi bật hơn không?”
Nhìn ánh mắt tập trung ấy, Nhược Ly nở nụ cười nhỏ:
“Vâng… tôi sẽ thử.”
Nhưng trong lúc lấy laptop, cô vô tình làm trượt bút trên bàn, bút lăn vào chân Hàn Dạ Minh. Anh cúi xuống nhặt bút, ánh mắt bất ngờ gặp ánh mắt cô. Khoảnh khắc này khiến cả hai lặng im vài giây. Nhược Ly đỏ bừng mặt, lẩm bẩm: “Sao mỗi lần gần anh ấy tim mình lại đập nhanh đến vậy…”
Hàn Dạ Minh nhấc bút, đặt lại trên bàn, giọng vẫn trầm nhưng hơi khẽ:
“Cẩn thận lần sau.”
Buổi tối dần trôi, cả hai vừa bàn công việc vừa trao đổi những chi tiết nhỏ. Không khí căng thẳng từ sáng dần dịu lại. Nhược Ly nhận thấy một chút thay đổi ở Hàn Dạ Minh – ánh mắt bớt lạnh, đôi lúc liếc nhìn cô với vẻ quan tâm.
Khi món tráng miệng được bưng ra, Nhược Ly định dùng tay lấy thì Hàn Dạ Minh nhanh chóng cầm thìa đưa cho cô:
“Để tôi.”
Nhìn hành động quan tâm nhỏ nhưng tinh tế, Nhược Ly bất giác mỉm cười: “Người này… rõ ràng khó gần, nhưng sao lại khiến mình rung động từng chút như vậy?”
Sau bữa tối, Hàn Dạ Minh dẫn cô ra xe. Trên đường về, Nhược Ly vẫn hồi hộp, tay siết nhẹ váy, tim đập rộn ràng.
Anh nhíu mày, giọng trầm:
“Bản phối màu hôm nay cô làm khá tốt. Nhưng một số chi tiết nhỏ tôi muốn thảo luận thêm trước khi gửi đối tác.”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng pha chút khen, Nhược Ly mỉm cười:
“Vâng… Tôi sẽ chỉnh ngay.”
Khoảnh khắc này, Nhược Ly nhận ra mình thực sự quan tâm đến phản ứng của Hàn Dạ Minh, không chỉ là công việc nữa. Cô thầm nghĩ: “Mình… thích anh ấy mất rồi…”
Về đến văn phòng, cô mở laptop, tập trung chỉnh sửa bản phối màu lần cuối. Nhưng trong lòng vẫn lắng đọng cảm giác ấm áp từ buổi tối. Nhìn bản thiết kế, cô mỉm cười: “Anh ấy khó tính thật, nhưng lại quan tâm đến từng chi tiết… cũng quan tâm đến mình nữa, phải không?”