anh chỉ của em

Chương 5: Lời khen đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Lục Nhược Ly thức dậy với cảm giác vừa hưng phấn vừa lo lắng. Hình ảnh khoảnh khắc Hàn Dạ Minh cầm thìa đưa cho cô tối hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí. Cô tự nhủ: “Người này… rõ ràng lạnh lùng, nhưng sao mỗi lần gần anh ấy tim mình lại đập nhanh như vậy?”

Cô nhanh chóng chuẩn bị trang phục cho ngày mới – một chiếc sơ mi trắng thanh lịch, quần tây đen gọn gàng. Nhìn vào gương, cô mỉm cười, tự nhủ: “Hôm nay nhất định phải để anh ấy thấy mình chuyên nghiệp… và còn thêm một chút duyên nữa.”

Khi bước vào văn phòng Bright Art, Nhược Ly thấy đồng nghiệp đã bắt đầu làm việc. Cô hít sâu, mang laptop và bản phối màu cuối cùng lên phòng họp, nơi Hàn Dạ Minh đang chờ. Anh đứng cạnh cửa sổ, ánh sáng chiếu lên gương mặt góc cạnh, khiến anh trông vừa nghiêm nghị, vừa cuốn hút.

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Bản phối màu cuối cùng đâu?”

Nhược Ly đặt bản in lên bàn, giọng hơi run nhưng vẫn mỉm cười:

“Đây ạ, tôi đã chỉnh sửa theo mọi ý kiến của anh.”

Hàn Dạ Minh lướt qua từng chi tiết, ánh mắt sắc bén nhưng tập trung. Một lúc lâu, anh ngẩng lên, giọng trầm nhưng rõ ràng:

“Cô làm tốt. Tone màu lần này ổn hơn nhiều, chi tiết sản phẩm nổi bật và cân đối hơn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô làm đúng ý tôi.”

Nhận được lời khen từ người vốn luôn lạnh lùng và nghiêm khắc, Nhược Ly không khỏi đỏ mặt. Tim cô đập mạnh, lòng rộn ràng một cách khó tả. Cô lắp bắp:

“Anh… anh khen tôi sao ạ?”

Hàn Dạ Minh nhíu mày, giọng vẫn lạnh nhưng có chút tinh tế:

“Đây không phải là khen. Chỉ là ghi nhận năng lực của cô. Nhưng… lần này cô làm tốt, tôi phải thừa nhận.”

Nhìn ánh mắt tập trung và nghiêm túc của anh, Nhược Ly cảm thấy tim mình vừa rung động vừa hạnh phúc. Cô hít sâu, tự nhủ: “Lần đầu tiên… mình nhận được lời khen từ anh ấy… và thật sự… vui đến mức không tin nổi.”

Trong lúc Nhược Ly chuẩn bị trình bày chi tiết, Hàn Dạ Minh đi lại gần bàn, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trên bản phối. Cô nhận ra anh không chỉ tập trung vào công việc mà còn để ý từng phản ứng của cô.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng rộn ràng, tim đập nhanh. Nhìn anh cúi xuống bàn sát cạnh mình, cô cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng cũng khó giấu được niềm vui.

“Cô có thể giải thích chi tiết lý do chọn tone màu này không?” – giọng trầm, nghiêm nghị, nhưng ánh mắt không hề lạnh lùng như thường lệ.

Nhược Ly thở sâu, cười nhẹ:

“Dạ… tôi chọn tone màu này vì muốn nhấn mạnh sản phẩm chính, tạo cảm giác nổi bật nhưng vẫn hài hòa với tổng thể. Tôi cũng tham khảo feedback từ anh hôm qua…”

Hàn Dạ Minh nhướn mày, ánh mắt lấp lánh:

“Cô làm tốt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô thực sự nắm rõ vấn đề.”

Nhìn anh thốt ra câu đó, Nhược Ly hạnh phúc đến mức muốn nhảy lên. Cô thầm nghĩ: “Người lạnh lùng này… lại khiến tim mình đập mạnh đến vậy.”

Sau khi trình bày xong, Hàn Dạ Minh đứng dậy, nhìn thẳng vào cô:

“Cô xứng đáng được lời khen này. Nhưng đừng để bản thân ngủ quên trên chiến thắng.”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc nhưng không hề trách móc, Nhược Ly mỉm cười, tim rộn ràng:

“Vâng… tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, cả hai nhìn nhau một lúc lâu. Hàn Dạ Minh bước lại gần bàn, cúi xuống quan sát một chi tiết trên bản thiết kế, vô tình gần Nhược Ly hơn. Cô đỏ mặt, hít sâu, tự nhủ: “Sao gần anh ấy lại khiến mình vừa căng thẳng, vừa vui sướng đến vậy…”

Buổi trưa, khi Nhược Ly ra ngoài lấy cà phê, cô nhận được tin nhắn từ Hàn Dạ Minh:

"Bản phối màu đã ổn. Cô có thể gửi cho đối tác được rồi."

Nhìn dòng chữ đó, Nhược Ly mỉm cười, lòng rộn ràng. Lần đầu tiên, cô nhận thấy rằng nỗ lực của mình không chỉ được công nhận, mà còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc theo một cách rất riêng.

Chiều hôm đó, Nhược Ly vẫn ở văn phòng để chuẩn bị báo cáo cuối cùng. Hàn Dạ Minh bất ngờ xuất hiện, đứng cạnh bàn cô, ánh mắt tập trung vào màn hình laptop.

“Cô làm tốt. Tôi đánh giá cao năng lực của cô.” – anh nói, giọng trầm nhưng có chút ấm áp.

Nhìn anh đứng gần, Nhược Ly không giấu được nụ cười, tim đập nhanh: “Lần đầu tiên… anh ấy khen mình… thật sự khiến mình vui đến thế này sao?”

Cả hai cùng im lặng một lúc, chỉ có tiếng gõ phím nhẹ nhàng và nhịp thở của nhau. Khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới xung quanh chỉ còn hai người. Nhược Ly nhận ra rằng tình cảm dành cho Hàn Dạ Minh đang âm thầm lớn dần, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

Khi chuẩn bị rời văn phòng, Nhược Ly hít sâu, lòng rộn ràng: “Từ hôm nay, mình sẽ cố gắng hơn nữa… không chỉ để công việc tốt, mà còn để anh ấy thấy mình là người đáng tin cậy.”

Cô bước ra cửa, nhìn về phía phòng Hàn Dạ Minh, lòng tràn đầy cảm giác háo hức. Lần đầu tiên nhận được lời khen từ người lạnh lùng đó, cô biết rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ bước sang một giai đoạn mới – nơi ngọt ngào, sủng và những thử thách nhỏ sẽ song hành cùng nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×