Buổi chiều, Lục Nhược Ly đang chuẩn bị bản phối màu cuối cùng gửi cho đối tác thì nhận được cuộc gọi từ trợ lý.
"Cô Nhược Ly, bên đối tác yêu cầu gửi thêm một vài hình ảnh chi tiết gấp. Họ muốn duyệt trước buổi tối."
Nhìn vào đồng hồ, Nhược Ly hoảng hốt. Cô chỉ còn hơn hai giờ để hoàn tất mọi thứ. Trong lòng cô rộn ràng một cảm giác căng thẳng: “Mình không kịp đâu… sao hôm nay mọi thứ lại dồn dập vậy?”
Cô lập tức mở laptop, cố gắng chỉnh sửa các chi tiết hình ảnh. Nhưng trong lúc bận rộn, điện thoại rung liên tục, thông báo email, chat nhóm từ đồng nghiệp. Nhược Ly vừa lo lắng, vừa căng thẳng, tay lướt trên bàn phím, mắt dán vào màn hình.
Bất ngờ, cô nghe tiếng cạch cạch từ cửa văn phòng. Khi quay lại, thấy một đồng nghiệp vội vã bước vào, ánh mắt lo lắng:
“Nhược Ly… máy in hỏng rồi! Bản in dự kiến gửi cho đối tác không ra kịp!”
Nhìn máy in nhấp nháy đèn báo lỗi, Nhược Ly hoảng hốt: “Không… không thể xảy ra lúc này!”
Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim đập nhanh. Tình huống bất ngờ khiến cô cảm giác áp lực dồn dập, gần như muốn khóc.
Ngay lúc đó, Hàn Dạ Minh bước vào văn phòng. Anh đứng ngay cửa, ánh mắt sắc bén nhưng dừng lại ở Nhược Ly. Nhìn cô lo lắng, vội vàng, anh nhíu mày:
“Chuyện gì xảy ra?”
Nhìn anh xuất hiện đúng lúc, Nhược Ly vừa mừng vừa lo: “Anh ấy… sao lúc nào cũng đúng lúc vậy?”
Cô lắp bắp:
“Máy in… hỏng… không kịp gửi bản in cho đối tác.”
Hàn Dạ Minh đi lại gần, mắt nhìn máy in một lúc, sau đó quay sang cô, giọng trầm:
“Được rồi. Cô bình tĩnh. Việc này để tôi lo.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy quyết đoán, Nhược Ly cảm thấy tim mình dịu lại. Cô hít sâu, thầm nghĩ: “Anh ấy… lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, giúp mình… thật kỳ lạ.”
Hàn Dạ Minh nhanh chóng thao tác trên máy tính, kết nối với máy in, kiểm tra cẩn thận từng chi tiết. Nhược Ly đứng bên cạnh, nhìn anh thao tác chuyên nghiệp, mắt không rời.
Anh quay sang cô, giọng trầm nhưng tinh tế:
“Cô yên tâm. Tôi sẽ đảm bảo bản in kịp gửi cho đối tác. Cô chỉ cần chuẩn bị file cuối cùng.”
Nhìn ánh mắt chăm chú và cách anh làm việc, Nhược Ly đỏ mặt, thầm nghĩ: “Người này… rõ ràng nghiêm nghị, nhưng lại quan tâm đến mình từng chi tiết nhỏ…”
Chỉ sau vài phút, máy in hoạt động trở lại. Hàn Dạ Minh nhấc bản in, đưa cho Nhược Ly:
“Đây. Kịp gửi cho đối tác rồi. Cô kiểm tra một lần nữa trước khi gửi.”
Nhìn bản in hoàn hảo trong tay, Nhược Ly không khỏi xúc động. Cô hít sâu, giọng run run:
“Cảm ơn anh… anh xuất hiện đúng lúc và giúp tôi rất nhiều.”
Hàn Dạ Minh nhíu mày, giọng trầm:
“Cẩn thận là chuyện nên làm. Không cần cảm ơn.”
Nhưng ánh mắt anh không hề lạnh, có phần dịu dàng khiến cô cảm thấy tim mình rộn ràng.
Sau khi gửi bản in thành công, Nhược Ly ngồi xuống, hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Hàn Dạ Minh đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn dõi theo cô.
“Cô ổn chứ?” – Anh hỏi, giọng trầm nhưng quan tâm.
Nhìn ánh mắt ấy, Nhược Ly đỏ mặt, hít sâu:
“Vâng… tôi ổn rồi… nhờ anh.”
Anh gật nhẹ, cúi xuống nhặt một vài giấy tờ rơi trên bàn, vô tình chạm tay cô. Khoảnh khắc này khiến tim Nhược Ly đập nhanh, cô thầm nghĩ: “Anh ấy… lúc nào cũng khiến tim mình rung động.”
Chiều tối, khi Nhược Ly chuẩn bị rời văn phòng, Hàn Dạ Minh bất ngờ gọi cô lại:
“Ngày hôm nay cô làm tốt. Tôi muốn nói…”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng, Nhược Ly hồi hộp:
“Anh muốn nói gì ạ?”
Anh nắm nhẹ tay cô, giọng trầm nhưng tinh tế:
“Tôi đánh giá cao sự nỗ lực và thái độ của cô. Lần này, cô thực sự khiến tôi yên tâm.”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy sủng ấy, Nhược Ly đỏ mặt, tim rộn ràng: “Người lạnh lùng này… lần đầu tiên công khai khen mình như vậy…”
Cô mỉm cười, giọng run run:
“Cảm ơn anh… tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Hàn Dạ Minh nhíu mày, giọng trầm nhưng khẽ:
“Cô không cần cố gắng vì tôi. Chỉ cần làm tốt cho bản thân là đủ. Nhưng… tôi vẫn muốn cô biết tôi để ý từng nỗ lực của cô.”
Nhìn anh bước ra khỏi phòng, Nhược Ly hít sâu, tim rộn ràng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ rệt sự quan tâm và sủng mạnh từ Hàn Dạ Minh. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… thật sự quan tâm đến mình, âm thầm nhưng sâu sắc.”