ánh dương thứ hai của tổng tài lạnh lùng

Chương 10 : Nụ Hôn Trong Màn Đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Cuộc Hẹn Hò Vụng Về

Tối hôm đó, sau cuộc họp căng thẳng tại Lam Hải, Lâm Duật Phong và Trần Kha Thi lên xe. Cuộc "hẹn hò" đầu tiên này không hề sang trọng như người ta nghĩ về một Tổng tài tỷ đô.

Họ đến một rạp chiếu phim bình thường, chọn một bộ phim hài lãng mạn mà Kha Thi đã đề xuất. Duật Phong tỏ ra khó chịu ra mặt khi Kha Thi mua một hộp bắp rang bơ khổng lồ và một cốc nước ngọt cỡ lớn.

"Cô thực sự định ăn hết chỗ này sao?" Duật Phong hỏi, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi. Anh thì chỉ cầm một chai nước khoáng.

"Tất nhiên rồi. Xem phim mà không có bắp rang bơ thì còn gì là vui nữa," Kha Thi cười rạng rỡ, đưa cho anh một miếng bắp rang bơ.

Duật Phong nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận, vẻ mặt anh như đang thử một món ăn kỳ lạ.

Trong rạp, Kha Thi cười nghiêng ngả trước những tình tiết hài hước và lãng mạn vụng về của bộ phim. Còn Duật Phong, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

"Bộ phim này không logic chút nào," anh thì thầm bên tai cô. "Tại sao nhân vật nữ chính lại không dùng lý trí để giải quyết vấn đề của mình?"

"Bởi vì đó là tình yêu, Duật Phong. Tình yêu không cần logic," Kha Thi đáp lại, quay sang nhìn anh. Cô thấy ánh sáng phản chiếu từ màn hình lên gương mặt anh, làm dịu đi sự lạnh lùng thường thấy.

Bỗng nhiên, một phân đoạn cảm động khiến Kha Thi rơi nước mắt. Cô vội vàng lau nước mắt và tiếp tục cười.

Duật Phong nhìn cô, anh đưa tay ra một cách vô thức, chậm rãi lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên má cô. Cử chỉ này tuyệt đối không phải vì công việc.

"Đừng khóc. Tôi đã nói tôi không mang khăn giấy," anh nói, nhưng giọng nói anh lại vô cùng dịu dàng, khác hẳn với sự lạnh lùng thường ngày.

Kha Thi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Khoảnh khắc đó, sự gần gũi và sự dịu dàng của anh đã phá vỡ rào cản vô hình giữa họ.

2. Sự Kết Nối Trong Kiến Trúc Cổ

Sau khi bộ phim kết thúc, Duật Phong không đưa Kha Thi về ngay. Anh đưa cô đến khu phố cổ, nơi có những công trình kiến trúc lâu đời mà Kha Thi từng nói cô yêu thích.

Đó là một con phố yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ.

"Cô nói cô thích kiến trúc cổ. Tôi biết một nơi rất đặc biệt," Duật Phong nói, dẫn cô vào một khu vực có những ngôi nhà mang phong cách Pháp cổ kính, đầy rêu phong.

Kha Thi ngạc nhiên. "Làm sao anh biết những nơi này?"

"Vân Anh từng rất thích nơi này. Cô ấy là sinh viên khoa mỹ thuật. Cô ấy thường dẫn tôi đến đây để vẽ," Duật Phong trả lời, giọng anh nhẹ nhàng, đầy hoài niệm.

Kha Thi cảm thấy một chút nhói đau, nhưng cô không trách anh. Anh đang chia sẻ quá khứ của mình với cô, đó là một bước tiến lớn.

"Nơi này thật đẹp," Kha Thi nói. Cô bắt đầu phân tích kết cấu, cách sử dụng ánh sáng và vật liệu. Cô nói say sưa về những đam mê của mình.

Duật Phong lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt anh không còn sự lạnh lùng mà thay vào đó là sự ngạc nhiên và thích thú.

"Cô nói về kiến trúc giống như tôi nói về thị trường tài chính vậy," anh nhận xét. "Đầy đam mê và logic."

"Đam mê không bao giờ phi logic. Nó là động lực để làm việc," Kha Thi đáp.

"Cô đã đúng," Duật Phong nói. "Tôi đã nghĩ mình không còn đam mê thứ gì ngoài công việc nữa."

Họ đi dọc con phố, nói chuyện về mọi thứ, từ công việc đến cuộc sống. Cả hai đều quên mất bản chất hợp đồng của mình. Lần đầu tiên, Kha Thi cảm thấy cô đang đi bên cạnh một người đàn ông, chứ không phải là Tổng tài Lâm. Anh là một người đàn ông sâu sắc, thông minh, nhưng cũng đầy rẫy những tổn thương và sự cô đơn.

3. Cái Lạnh Của Đêm và Ranh Giới Cuối Cùng

Họ dừng lại tại một bức tường gạch cổ, nơi ánh trăng chiếu rọi làm nổi bật những đường nét điêu khắc tinh xảo.

"Tôi đã không nói chuyện với ai về chuyện riêng tư như thế này trong nhiều năm rồi," Duật Phong thú nhận, ánh mắt anh nhìn xa xăm.

"Anh không cần phải tự cô lập mình, Duật Phong," Kha Thi nói, sự đồng cảm của cô trỗi dậy. "Vân Anh sẽ không muốn anh sống như thế này."

"Tôi biết. Nhưng tôi sợ. Tôi sợ nếu tôi để ai đó bước vào cuộc đời mình, họ sẽ bị tổn thương," Duật Phong nói, giọng anh đầy sự hối hận. "Cô biết đấy, cuộc sống của tôi đầy rẫy hiểm nguy."

"Anh đã bảo vệ tôi, Duật Phong. Anh đã bảo vệ tôi khỏi Tề Chính, khỏi gia đình tôi, và khỏi Lam Hải. Anh là người mạnh mẽ nhất tôi từng biết," Kha Thi nói. Cô đưa tay lên chạm vào cánh tay anh, một hành động an ủi chân thành.

"Nhưng tôi có thể làm tổn thương cô, Kha Thi," anh nói, giọng anh gần như là một lời cảnh báo.

"Tôi không sợ," Kha Thi đáp, nhìn thẳng vào mắt anh.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau. Sự căng thẳng, sự khao khát, và cảm xúc bị kìm nén trong suốt thời gian qua bỗng chốc bùng lên. Ranh giới ba mét và điều khoản 4 đã hoàn toàn tan biến.

Duật Phong từ từ tiến lại gần. Anh đưa tay lên ôm lấy mặt Kha Thi, hành động này hoàn toàn khác với sự lạnh lùng thường thấy của anh. Nó đầy sự vụng về nhưng cũng đầy sự khao khát.

"Kha Thi..." anh thì thầm tên cô.

4. Nụ Hôn Định Mệnh

Không cần nói thêm lời nào, Lâm Duật Phong cúi xuống, hôn Kha Thi.

Nụ hôn không hề nhẹ nhàng hay gượng ép. Đó là một nụ hôn sâu, đầy sự dồn nén của cảm xúc, của sự ghen tuông, của sự tin tưởng và của sự cô đơn đã tích tụ suốt bao năm.

Kha Thi hoàn toàn bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng đáp lại. Cô vòng tay qua cổ anh, cảm nhận sự lạnh lẽo trên má anh tan chảy dưới sự cháy bỏng của khoảnh khắc này.

Cô không còn nghĩ đến hợp đồng, không còn nghĩ đến Vân Anh, không còn nghĩ đến mười tỷ. Cô chỉ biết, cô đang hôn người đàn ông đã bảo vệ và tin tưởng cô.

Sau một lúc lâu, Duật Phong buông cô ra, nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay. Cả hai thở dốc.

"Đây... không phải là hợp đồng," Kha Thi khẽ nói, trái tim cô đập như trống.

Duật Phong đưa trán chạm vào trán cô. "Tôi biết. Tôi xin lỗi, Kha Thi. Tôi không kiểm soát được mình."

"Anh không cần phải xin lỗi," Kha Thi nói.

"Nhưng điều này... điều này có nghĩa là chúng ta đã vi phạm hợp đồng," Duật Phong nói, giọng anh đầy sự lo lắng, không phải về tiền bạc, mà về cảm xúc.

"Tôi đã vi phạm điều khoản 4," Kha Thi khẳng định. "Tôi đã có tình cảm với anh. Và tôi sẽ phải chịu trách nhiệm."

Duật Phong im lặng. Anh nhìn cô dưới ánh trăng, đôi mắt anh lần đầu tiên không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà chất chứa một ngọn lửa bập bùng.

"Không. Nếu có người chịu trách nhiệm, đó là tôi," Duật Phong nói. "Tôi là người bắt đầu. Và tôi không hối hận."

Anh giữ chặt cô trong vòng tay. "Từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ khác. Mối quan hệ này không thể chỉ là trên giấy tờ nữa. Tôi không biết điều này sẽ đi đến đâu, Kha Thi, nhưng tôi sẽ không bỏ chạy nữa."

Sự cam kết đó, dù không phải là một lời yêu, nhưng lại mạnh mẽ hơn bất kỳ lời hứa nào. Kha Thi ôm chặt anh.

Họ đứng đó, dưới ánh trăng mờ ảo, giữa những công trình kiến trúc cổ kính.

Ranh giới hợp đồng đã chính thức bị phá vỡ. Cuộc hôn nhân giả dối đã chuyển sang một giai đoạn mới, đầy sự nguy hiểm, nhưng cũng đầy sự lãng mạn chân thật.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×