ánh dương thứ hai của tổng tài lạnh lùng

Chương 3: Ra Mắt Công Chúng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng chói lòa của buổi sáng sớm ngày hôm sau xuyên qua cửa sổ kính của Biệt thự Thanh Phong. Dù chỉ mới sáu giờ, nhưng không khí đã đầy rẫy sự căng thẳng.

Trần Kha Thi đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào hình ảnh của chính mình. Cô đã được một chuyên gia trang điểm hàng đầu biến hóa: một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng nhưng sang trọng, mái tóc đen suôn được uốn lượn mềm mại. Cô đã không còn là cô sinh viên nghèo gánh nợ của ngày hôm trước. Cô là Bà Lâm, vợ sắp cưới của Tổng tài tập đoàn Lam Hải.

"Bà Lâm, cô trông thật tuyệt vời," Ông Triệu, quản gia, nói với một nụ cười khó nhận thấy. "Chiếc nhẫn này, Tổng tài Lâm yêu cầu tôi đưa cho cô."

Ông Triệu đặt một chiếc hộp nhung màu xanh đậm lên bàn. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lớn, lấp lánh dưới ánh đèn. Kích thước và độ tinh xảo của nó khiến Kha Thi choáng váng. Đây không phải là chiếc nhẫn để đeo, đây là một tuyên bố quyền lực.

"Nó sẽ là bằng chứng của tình yêu chúng ta," Kha Thi thầm nhủ một cách mỉa mai, đeo chiếc nhẫn lạnh lẽo vào ngón tay áp út.

Đúng tám giờ, cô bước xuống sảnh. Lâm Duật Phong đã đứng ở chân cầu thang. Anh mặc vest đen, cà vạt màu xám bạc. Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng hôm nay, sự lạnh lùng đó được bao bọc bởi một lớp vỏ bọc hoàn hảo của sự lịch thiệp.

Khi Kha Thi xuống đến bậc cuối cùng, anh đưa tay ra. Đó là một cử chỉ hoàn toàn chuyên nghiệp, không có chút hơi ấm nào.

"Hãy nhớ kịch bản," anh nói khẽ, đôi mắt xanh đen sắc lạnh nhìn thẳng vào cô, như đang nhắc nhở cô về điều khoản 4 và mười tỷ đang chờ.

Kha Thi đặt tay vào tay anh. Ngay lập tức, cô cảm nhận được sức mạnh lạnh lẽo từ bàn tay anh. Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô nhấp nháy, thu hút ánh nhìn.

"Chúng ta đi thôi, em yêu," anh nói, nhưng giọng điệu của anh giống như đang phát lệnh cho một cuộc họp cấp cao.

Cuộc Họp Báo Đầy Rẫy Thị Phi

Họ đến trụ sở chính của Lam Hải. Khu vực tổ chức họp báo đã chật kín phóng viên. Ánh đèn flash lóe lên không ngừng, rực rỡ và hung dữ như một bầy cá mập đang chờ đợi con mồi.

Lâm Duật Phong và Kha Thi bước vào, tạo thành một tâm điểm hoàn hảo. Duật Phong giữ Kha Thi ở bên cạnh, tay đặt nhẹ lên eo cô, một cử chỉ thân mật hoàn toàn giả tạo.

"Chào mừng mọi người," Duật Phong mở lời. Giọng nói của anh trầm tĩnh, đầy uy quyền, ngay lập tức làm dịu đi sự ồn ào. "Hôm nay, tôi muốn chính thức giới thiệu vợ sắp cưới của tôi, Trần Kha Thi."

Hàng trăm chiếc máy ảnh hướng về Kha Thi. Tim cô đập thình thịch, nhưng cô nhớ lại bản năng sinh tồn của mình. Cô mỉm cười, nụ cười của một cô dâu đang ngập tràn hạnh phúc.

"Xin chào mọi người." Giọng cô nhẹ nhàng, tự tin một cách đáng ngạc nhiên.

Phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi, dồn dập và đầy tò mò.

"Thưa Tổng tài Lâm, có thông tin cho rằng cuộc hôn nhân này nhằm giúp anh ổn định vị trí trong hội đồng quản trị. Có phải đây là một hợp đồng kinh doanh không?"

Duật Phong siết nhẹ eo Kha Thi, cử chỉ đó vừa để trấn an cô, vừa để khẳng định với mọi người.

"Đây là một câu hỏi phi lý," anh đáp, nụ cười nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm. "Tôi kết hôn vì tình yêu. Tôi không cần hôn nhân để ổn định Lam Hải. Cô ấy, Kha Thi, là người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời tôi, giúp tôi thoát khỏi bóng tối sau cái chết của mẹ tôi. Tình yêu này là bất ngờ, nhưng chân thật."

Anh nhìn xuống Kha Thi với ánh mắt "say đắm" được tập luyện. Kha Thi lập tức hiểu ý, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt "yêu thương". Cô thầm nghĩ, nếu cô không làm diễn viên, có lẽ cô nên học kịch.

"Thưa Bà Lâm," một phóng viên khác hỏi, "cô là ai? Cô có lai lịch gì? Dư luận cho rằng cô chỉ là một người thường."

Đây là câu hỏi khó khăn nhất. Kha Thi giữ bình tĩnh, nhớ lại kịch bản.

"Tôi là một kiến trúc sư. Tôi và Duật Phong gặp nhau trong một buổi triển lãm từ thiện. Mối quan hệ của chúng tôi phát triển một cách tự nhiên. Tôi không quan tâm đến tài sản hay địa vị của anh ấy. Tôi yêu con người chân thật và ấm áp bên trong của anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời, và đối với tôi, đó là điều quan trọng nhất."

Duật Phong hơi quay sang nhìn cô. Câu trả lời của cô, tuy là kịch bản, nhưng lại toát lên một sự chân thành khó tả, làm cho câu chuyện giả dối này trở nên đáng tin hơn. Ấm áp... đó là từ mà không ai từng dùng để miêu tả anh.

Đối Diện Với Kẻ Thù Tiềm Ẩn

Cuộc họp báo đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một câu hỏi được đặt ra từ phía cuối phòng.

"Tổng tài Lâm, Bà Lâm, tôi là Trương Vân, phóng viên của tạp chí Tin Tức Độc Quyền. Tôi được biết, Bà Lâm đã từng nợ nần và đang tìm cách bán mình để trả nợ. Cô có thể giải thích về khoản nợ năm tỷ đó không?"

Cả phòng họp im lặng. Ánh đèn flash dừng lại.

Mặt Kha Thi trắng bệch. Cô không ngờ thông tin nhạy cảm này lại bị rò rỉ nhanh đến vậy. Sự nghiệp diễn xuất của cô đang đứng trước bờ vực sụp đổ.

Lâm Duật Phong không hề nao núng. Anh vẫn giữ chặt tay cô, nhưng lực siết tăng lên, như muốn truyền sức mạnh cho cô.

"Trương Vân, anh làm việc cho ai?" Duật Phong hỏi, giọng nói bình thản nhưng chứa đựng sự đe dọa.

"Đó là câu hỏi riêng tư, Tổng tài Lâm. Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi."

Lâm Duật Phong mỉm cười, một nụ cười khiến người ta lạnh gáy.

"Trần Kha Thi đã gặp khó khăn tài chính cá nhân. Đúng. Đó là sự thật. Nhưng cô ấy là người độc lập và kiên cường. Cô ấy không hề tìm cách bán mình. Cô ấy đang làm việc cật lực để kiếm tiền trả nợ, trong khi chăm sóc cha bệnh. Khi tôi biết chuyện, tôi đã quyết định dùng tài chính của mình để giúp đỡ cô ấy. Đây là hành động của một người yêu, một người muốn bảo vệ gia đình tương lai của mình. Nếu anh gọi đó là hợp đồng, thì đó là hợp đồng tình yêu của chúng tôi."

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào phóng viên. "Chúng tôi đang cưới nhau. Tôi đã chọn vợ tôi. Lam Hải sẽ kiện tạp chí của anh vì tội bôi nhọ danh dự. Mọi vấn đề tài chính của vợ tôi giờ đây đều là vấn đề của tôi."

Lời tuyên bố này mạnh mẽ, dứt khoát, không chỉ bảo vệ Kha Thi mà còn phủ đầu tất cả những kẻ thù đang rình rập, dùng cô làm điểm yếu để tấn công anh. Anh đã biến điểm yếu thành một bằng chứng cho tình yêu vĩ đại, giả tạo của họ.

Kha Thi ngước nhìn anh, lòng cô ngập tràn sự kinh ngạc. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một sự an toàn thực sự. Người đàn ông này, dù lạnh lùng và chỉ đang thực hiện hợp đồng, nhưng sự bảo vệ của anh là tuyệt đối.

Hậu Trường và Căng Thẳng Cá Nhân

Sau khi buổi họp báo kết thúc một cách thành công rực rỡ dưới sự chỉ đạo của Duật Phong, cả hai trở về xe. Vừa đóng cửa xe lại, Duật Phong lập tức buông tay cô ra. Khoảng cách vật lý ba mét đã được thiết lập lại.

"Cô làm tốt lắm, Kha Thi," anh nói, giọng mang chút hài lòng hiếm hoi. "Nụ cười của cô khá thuyết phục."

"Cảm ơn Tổng tài Lâm. Anh cũng đã trả lời câu hỏi về khoản nợ rất hoàn hảo," Kha Thi đáp lại, cố gắng giữ giọng bình thản.

"Đó là công việc của tôi. Kịch bản luôn phải hoàn hảo." Anh lạnh lùng nói. "Tôi đã nói rồi, mọi vấn đề của cô giờ là vấn đề của tôi. Đó là một phần của giao dịch. Tôi không cho phép ai dùng vợ hợp đồng của tôi để làm hỏng hình ảnh của Lam Hải."

Kha Thi cảm thấy một sự thất vọng nhỏ len lỏi. Dù là trong giây lát, cô đã hy vọng rằng sự bảo vệ đó là một chút quan tâm cá nhân.

"Người phóng viên đó... Trương Vân. Sao anh ta biết về khoản nợ?" Kha Thi hỏi.

Duật Phong nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt sắc bén. "Trong Lam Hải, có những kẻ ngầm không muốn tôi yên ổn kết hôn. Họ muốn xem cô là gót chân Achilles của tôi. Thông tin đó chắc chắn là do một người nội bộ tuồn ra."

Anh quay thẳng lại nhìn cô. "Đây là lý do tôi cần một người không có quan hệ và không có ràng buộc cảm xúc. Giờ đây, cô đã là mồi nhử. Sắp tới, cô sẽ phải tham dự nhiều sự kiện hơn. Mục đích của chúng ta là xác định ai đang chống lại tôi."

Kha Thi hít một hơi sâu. Cô không chỉ là vợ hợp đồng, cô là quân cờ trong cuộc chiến quyền lực của anh.

"Tôi hiểu. Tôi sẽ làm mọi thứ anh yêu cầu."

"Tốt. Chiều nay, chúng ta sẽ đi mua sắm trang phục. Tôi cần cô xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo nhất. Chi phí không thành vấn đề. Hãy coi đây là một phần của công việc."

Anh quay đi, tiếp tục làm việc trên iPad.

Kha Thi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Thâm Hải lướt qua nhanh chóng. Cô đưa tay lên, chạm vào chiếc nhẫn kim cương lạnh lẽo. Nó nặng trĩu. Nó không phải là biểu tượng của tình yêu, mà là một chiếc còng tay vô hình, trói buộc cô vào một thế giới xa hoa nhưng đầy rẫy hiểm nguy và sự giả dối.

Nhưng cô biết, cuộc chơi đã bắt đầu. Cô phải học cách sống sót, và quan trọng hơn, học cách đóng kịch hoàn hảo bên cạnh người đàn ông băng giá này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×