ánh dương thứ hai của tổng tài lạnh lùng

Chương 4: Gần Kề Nguy Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc Mua Sắm "Công Việc"

Buổi chiều hôm đó, sau cuộc họp báo thành công, Trần Kha Thi được Lâm Duật Phong đưa đến một cửa hàng thời trang cao cấp chỉ dành cho khách VIP. Cuộc mua sắm không hề lãng mạn, nó giống như một buổi duyệt binh trang phục.

"Cô cần có một tủ quần áo phù hợp với thân phận. Chọn mọi thứ cô cần. Không phải là sở thích cá nhân, mà là yêu cầu công việc," Duật Phong nói, giọng lạnh lùng khi anh ngồi vào một chiếc ghế sofa nhung, lướt điện thoại.

Kha Thi cảm thấy một chút khó chịu. Sự hào phóng của anh luôn đi kèm với sự nhắc nhở về bản chất giao dịch này.

Một trợ lý cửa hàng tận tâm đưa cho Kha Thi những bộ váy, giày dép và phụ kiện đắt tiền nhất. Kha Thi, với gu thẩm mỹ tinh tế của một kiến trúc sư, đã chọn những bộ trang phục sang trọng nhưng không quá phô trương, vừa thể hiện đẳng cấp, vừa giữ được nét riêng.

Khi cô bước ra với chiếc váy dạ hội màu rượu vang đỏ, nó tôn lên đường nét mảnh mai nhưng mạnh mẽ của cô. Lâm Duật Phong, lần đầu tiên, ngước lên nhìn cô một cách hoàn toàn nghiêm túc.

"Không tệ. Cô có gu," anh nhận xét, nhưng giọng vẫn giữ sự khách quan. "Màu đỏ hợp với khí chất của cô. Mạnh mẽ và không dễ bị lu mờ."

Lời khen bất ngờ khiến Kha Thi ngạc nhiên. Cô đã nghĩ anh sẽ chỉ nhìn thấy thương hiệu và giá tiền.

"Tôi là kiến trúc sư, Tổng tài Lâm. Tôi biết cách phối hợp giữa cấu trúc và màu sắc," cô đáp lại.

Duật Phong không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên cô lâu hơn một chút, như thể anh đang nhìn thấy một bức tượng điêu khắc thú vị. Cuộc mua sắm kết thúc với số tiền khổng lồ, tất cả đều được thanh toán qua tài khoản của Lam Hải.

Bữa Tiệc Đầu Tiên: Vòng Xoáy Thượng Lưu

Tối thứ Sáu, Kha Thi và Duật Phong tham dự buổi tiệc từ thiện do Tập đoàn Tề Uyên, đối thủ cạnh tranh chính của Lam Hải, tổ chức. Đây là lần đầu tiên Kha Thi chính thức xuất hiện với tư cách Bà Lâm trong giới thượng lưu.

Khi họ bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ. Duật Phong, lạnh lùng và quyến rũ, nắm tay Kha Thi, chiếc nhẫn kim cương rực rỡ dưới ánh đèn chùm. Họ là tâm điểm của mọi lời bàn tán, khen ngợi lẫn ghen ghét.

Trong suốt buổi tiệc, Kha Thi thực hiện vai trò của mình một cách hoàn hảo. Cô mỉm cười, trả lời khéo léo những câu hỏi xã giao và né tránh những câu hỏi cá nhân. Cô chứng minh rằng cô không chỉ là một khuôn mặt đẹp, mà còn là một người phụ nữ thông minh, sắc sảo, không hề sợ hãi trước sự dò xét của giới thượng lưu.

Duật Phong luôn ở bên cạnh cô, gần gũi vừa đủ để duy trì hình ảnh cặp đôi đang yêu nhưng vẫn giữ ranh giới cá nhân.

Tuy nhiên, cô nhận thấy một người đàn ông trung niên, Tề Chính – Chủ tịch Tập đoàn Tề Uyên – liên tục quan sát họ với ánh mắt sắc lạnh, đầy ác ý.

"Đó là Tề Chính," Duật Phong khẽ thì thầm bên tai Kha Thi, hơi thở ấm áp chạm vào vành tai cô khiến cô khẽ rùng mình. "Ông ta là kẻ đã tuồn thông tin nợ nần của cô cho phóng viên. Ông ta nghĩ tôi đang yếu thế. Đừng rời khỏi tôi một bước."

Kha Thi gật đầu, sự sợ hãi được thay thế bằng sự cảnh giác.

Sự Cố Bất Ngờ và Khoảnh Khắc Bảo Vệ

Một lúc sau, trong khi Duật Phong đang trao đổi với một đối tác kinh doanh quan trọng, Kha Thi đứng một mình gần quầy cocktail. Tề Chính bất ngờ tiến lại gần cô.

"Cô Trần, hay nên gọi là Bà Lâm? Cô có vẻ rất thích nghi với cuộc sống mới," Tề Chính nói, nụ cười giả tạo trên môi. "Tổng tài Lâm của cô có thể giàu, nhưng cô không nên quên quá khứ của mình. Giấy tờ nợ nần của cha cô hiện đang ở trong tay tôi. Chơi với lửa sẽ bị bỏng đấy."

Hắn ta lộ rõ ý đồ đe dọa và tấn công tâm lý Kha Thi, nhằm phá vỡ tâm lý của cô ngay trước mặt Duật Phong.

Kha Thi nuốt nước bọt, nhưng cô nhớ lại lời khuyên của Duật Phong: Đừng để lộ sơ hở.

"Tôi không hiểu ông đang nói gì, Chủ tịch Tề," Kha Thi đáp lại, giọng điềm tĩnh. "Chuyện nợ nần của cha tôi đã được giải quyết. Về phần giấy tờ, tôi nghĩ luật sư của Lam Hải sẽ rất vui được trao đổi với ông."

"Cô nhóc láu cá!" Tề Chính giận dữ, hắn ta đưa tay ra, định nắm lấy cánh tay cô.

Đúng lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ, lạnh lẽo bất ngờ kéo Kha Thi sát vào người mình.

"Ông Tề," Lâm Duật Phong đứng ngay sau lưng cô, giọng anh trầm lạnh như tảng băng trôi. "Nếu ông có vấn đề gì muốn thảo luận với vợ tôi, xin hãy nói chuyện thông qua tôi, hoặc trực tiếp với luật sư của tôi. Động chạm vào cô ấy mà không được sự cho phép của tôi... là không thể chấp nhận."

Ánh mắt anh phóng ra sự cảnh báo rõ rệt, khiến Tề Chính phải rụt tay lại.

"Tổng tài Lâm, chỉ là chuyện đùa xã giao thôi mà." Tề Chính cố gắng cười xòa.

"Đùa?" Duật Phong nhếch môi. "Vợ tôi không thích kiểu đùa này. Lần sau, hãy giữ thái độ tôn trọng hơn, Tề Chính. Cô ấy là Bà Lâm, cô ấy là Lam Hải."

Duật Phong không cho Tề Chính cơ hội đáp lời, anh xoay người, tay vẫn giữ Kha Thi, và rời khỏi khu vực đó.

Phá Vỡ Ranh Giới Vật Lý

Họ đi ra ban công vắng vẻ. Kha Thi vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch.

"Cảm ơn anh, Tổng tài Lâm," cô nói, giọng hơi run. "Nếu không có anh, tôi đã không biết phải làm sao."

"Cô không cần phải cảm ơn," Duật Phong đáp lại lạnh lùng, nhưng anh không buông tay cô ra. "Tôi đã nói, đây là công việc. Tôi không cho phép kẻ thù dùng điểm yếu của tôi để tấn công. Cô vừa chứng minh được giá trị của mình."

"Hắn ta nói vẫn giữ giấy tờ nợ của cha tôi..."

"Hắn ta đang nói dối. Hoặc nếu có, đó chỉ là bản sao vô giá trị. Tôi đã dùng mạng lưới của mình để tiêu hủy mọi chứng cứ gốc. Đừng lo lắng." Duật Phong khẳng định.

Kha Thi quay lại đối diện với anh. Khoảng cách giữa họ chưa bao giờ gần đến thế. Cô có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà thoang thoảng từ vest của anh.

"Anh... đã thực sự giúp cha tôi rất nhiều. Tại sao anh lại làm vậy? Hợp đồng chỉ yêu cầu tôi đóng kịch. Anh đã làm nhiều hơn thế," Kha Thi hỏi, sự tò mò của cô vượt qua mọi nỗi sợ hãi.

Duật Phong nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm dưới ánh trăng. Anh buông tay cô ra, nhưng lại đưa tay lên chạm vào gò má cô. Kha Thi hoàn toàn bất ngờ trước sự tiếp xúc này. Bàn tay anh lạnh, nhưng sự chạm nhẹ nhàng đó mang theo một cảm giác phức tạp.

"Cô vẫn thắc mắc tại sao lại là cô, phải không?" Anh khẽ nói.

"Vâng."

Duật Phong không trả lời ngay. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, rồi quay lại nhìn vào đôi mắt cô.

"Tôi cần một năm. Sau một năm, quyền thừa kế và vị trí của tôi trong Lam Hải sẽ được củng cố tuyệt đối, mọi sự giám sát sẽ được dỡ bỏ. Và tôi cần một người phụ nữ không phải là người thừa kế của các gia tộc lớn. Một người sạch sẽ, không có bất kỳ mối liên hệ nào với những rắc rối trước đây của tôi."

Anh dừng lại. "Và... có lẽ..."

Anh không nói tiếp. Kha Thi nín thở chờ đợi.

Anh thu tay lại, khoảnh khắc gần gũi đột ngột tan biến. "Và cô có vẻ ngoài phù hợp cho vai diễn này. Thế thôi."

Lời giải thích cuối cùng lạnh lùng và hờ hững, như thể xua tan mọi hy vọng về một động lực cá nhân nào khác. Kha Thi cảm thấy thất vọng, nhưng ngay sau đó, cô tự mắng mình vì sự ngu ngốc. Đây là một hợp đồng.

"Tôi hiểu. Cảm ơn anh đã giải thích," cô nói, quay đi để che giấu cảm xúc của mình.

Hố Sâu Cô Độc

Khi trở về Biệt thự Thanh Phong, sự căng thẳng đã dịu đi. Lâm Duật Phong không trở về phòng ngay. Anh đi thẳng đến phòng làm việc.

Kha Thi, biết rằng cô không thể ngủ được, quyết định pha một tách trà nóng và mang đến cho anh. Cô nhớ lại cách anh đã bảo vệ cô tại bữa tiệc. Mặc dù là diễn kịch, hành động đó vẫn mang lại sự an ủi.

Cô gõ cửa, chờ đợi. "Tổng tài Lâm, tôi mang trà cho anh."

"Vào đi."

Kha Thi bước vào. Căn phòng vẫn lạnh lẽo. Duật Phong ngồi bên cửa sổ, không phải bên bàn làm việc. Anh đang nhìn ra ngoài trời đêm. Trên tay anh là chiếc khung ảnh úp ngược mà cô đã thấy đêm trước.

Anh đặt khung ảnh xuống, thấy trà cô mang đến.

"Cô không cần phải làm việc này."

"Tôi chỉ muốn cảm ơn anh một cách chính thức," Kha Thi nói, đặt ly trà xuống bàn. "Tôi biết đây là công việc, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ sự biết ơn của mình."

Duật Phong nhấp một ngụm trà, không khí im lặng bao trùm.

"Cô là người duy nhất ở đây dám nói thẳng và không giả tạo với tôi," anh đột ngột nói. "Mọi người đều muốn một cái gì đó từ tôi, hoặc sợ hãi tôi. Còn cô, cô chỉ muốn cứu cha cô. Điều đó khác biệt."

Anh nhìn cô. Lần này, ánh mắt không còn là băng giá, mà mang một sự u uất khó tả.

"Duật Phong," Kha Thi mạo hiểm gọi tên anh. "Anh có vẻ như đang chịu đựng một điều gì đó rất lớn. Anh có thực sự muốn kết thúc cuộc hôn nhân này sau một năm không?"

Anh đứng dậy, tiến lại gần cô. "Không được vượt qua ranh giới, Kha Thi. Đó là điều khoản quan trọng nhất."

"Tôi biết. Nhưng anh không thể sống mãi trong bóng tối đó," cô đáp, ánh mắt cô đầy sự cảm thông. "Người phụ nữ trong bức ảnh... cô ấy là ai?"

Kha Thi đã mạo hiểm vi phạm quy tắc một cách công khai.

Lâm Duật Phong nhắm mắt lại, một thoáng đau đớn lướt qua gương mặt anh. Khi anh mở mắt, sự lạnh lùng đã trở lại gấp đôi.

"Cô gái đó đã chết. Cô ấy chết vì tôi. Và tôi đã hứa sẽ không bao giờ để bất cứ ai khác bước vào cuộc đời tôi theo cách đó nữa."

Anh tiến sát Kha Thi, áp đảo cô bằng sự hiện diện mạnh mẽ của mình.

"Đó là lý do cô phải nhớ: Không can thiệp, không cảm xúc. Nếu cô cố gắng phá vỡ quy tắc đó, cô sẽ mất tất cả. Cả hợp đồng, và cả cha cô."

Lời đe dọa của anh không phải là sự giận dữ, mà là sự cảnh báo tuyệt vọng của một người đang tự bảo vệ trái tim mình. Kha Thi nhận ra rằng, sự lạnh lùng của anh không phải là bản chất, mà là một tấm khiên vững chắc được dựng lên để chống lại nỗi đau.

Cô lùi lại. "Tôi hiểu, Tổng tài Lâm. Sẽ không có lần thứ hai."

Cô nhanh chóng rời khỏi phòng, trái tim cô đập loạn xạ. Cô vừa nhìn thấy một vết nứt sâu trong tấm khiên của Lâm Duật Phong. Và cô biết, cuộc sống của cô với anh sẽ không bao giờ chỉ là một hợp đồng kinh doanh đơn thuần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×