ánh dương thứ hai của tổng tài lạnh lùng

Chương 5: Bóng Ma Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Cuộc Sống Song Song và Sự Nhàm Chán Lộng Lẫy

Sau sự kiện tại buổi tiệc, cuộc sống tại Biệt thự Thanh Phong trở lại với nhịp điệu lạnh lùng và đều đặn. Trần Kha Thi đã thích nghi với vai trò mới: ban ngày cô là "Bà Lâm" hoàn hảo trước công chúng và là con ma lộng lẫy trong biệt thự; ban đêm cô trở lại căn phòng của mình để học kịch bản xã giao và lướt tin tức về Lam Hải.

Cùng lúc đó, Kha Thi bắt đầu tham gia công việc thiện nguyện, một phần trong hình ảnh "vợ hiền" mà Duật Phong muốn xây dựng. Cô dành thời gian tại một trung tâm dạy nghề cho trẻ em cơ nhỡ, nơi cô thực sự tìm thấy niềm vui và sự thanh thản, khác xa với cuộc sống giả dối bên ngoài.

Lâm Duật Phong vẫn giữ đúng vai trò của mình: lạnh lùng, xa cách, nhưng luôn bảo vệ Kha Thi một cách tuyệt đối khi cần. Anh vẫn duy trì khoảng cách vật lý và cảm xúc, đảm bảo rằng cô không quên bản chất hợp đồng.

Tuy nhiên, có những khoảnh khắc, bức tường băng ấy lại xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Một buổi tối, Kha Thi bị cảm lạnh nặng do dầm mưa. Cô cố gắng giấu Duật Phong để tránh làm phiền, nhưng cơn ho dữ dội đã đánh thức anh.

Duật Phong bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng cô, trong bộ đồ ngủ lụa đen, trông còn lạnh lùng hơn cả khi mặc vest.

"Cô đang làm gì vậy, Trần Kha Thi?" anh hỏi, giọng nói đầy khó chịu.

"Tôi... tôi chỉ bị cảm thôi. Tôi sẽ tự lo được. Xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Duật Phong tiến lại gần, đặt tay lên trán cô. Bàn tay anh lạnh buốt.

"Nóng. Cô có sốt cao đấy," anh nói, không phải bằng sự quan tâm, mà bằng sự bực bội. "Tôi không muốn vợ hợp đồng của tôi ốm ngay trước thềm sự kiện lớn. Nó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh Lam Hải."

Anh lập tức gọi Ông Triệu chuẩn bị thuốc và mời bác sĩ riêng đến. Duật Phong đứng đó, giám sát quá trình khám bệnh, dáng vẻ nghiêm túc như thể anh đang giám sát một thương vụ sáp nhập quan trọng.

Sau khi bác sĩ rời đi, anh đưa cho cô một cốc nước ấm, bên trong có thuốc hạ sốt.

"Uống hết đi," anh ra lệnh.

Kha Thi nhìn anh. Cô cảm thấy ấm lòng. "Cảm ơn anh. Anh không cần phải tự mình làm việc này."

"Nếu cô không khỏe, tôi phải hoãn buổi tiệc cuối tuần, và việc đó sẽ gây ra tổn thất lớn," anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sự lo lắng thoáng qua trong mắt anh đã không thoát khỏi Kha Thi. "Đừng hiểu lầm. Đây là đầu tư cho công việc."

Tuy nhiên, trước khi rời đi, anh dừng lại. "Nếu đêm nay cô cảm thấy khó thở, hãy gọi tôi. Đừng cứng đầu."

Anh đóng cửa lại. Kha Thi ôm cốc nước ấm. Cô biết, anh không bao giờ thừa nhận, nhưng sự quan tâm vô thức này là có thật, dù nó được bao bọc bởi lý do công việc.

2. Sự Xuất Hiện Của Cô Gái Trong Khung Ảnh

Vài ngày sau, sức khỏe của Kha Thi hồi phục. Duật Phong tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại Thanh Phong để giới thiệu Kha Thi với một vài đối tác thân cận nhất.

Trong buổi tiệc, một vị khách bất ngờ xuất hiện. Đó là Liễu Nhiên, một chuyên gia tư vấn tài chính nổi tiếng và là bạn thân của Duật Phong. Cô ấy rất xinh đẹp, thông minh và có khí chất tao nhã.

"Chào mừng, Nhiên," Duật Phong nói, giọng anh dịu dàng hơn hẳn so với giọng anh nói chuyện với Kha Thi.

Liễu Nhiên cười. "Chúc mừng anh, Phong. Cuối cùng anh cũng tìm được hạnh phúc." Cô ấy ôm Duật Phong một cách thân mật, rồi quay sang Kha Thi. "Chào Bà Lâm. Tôi là Liễu Nhiên."

"Chào cô Liễu," Kha Thi bắt tay cô ấy, cảm thấy một chút áp lực vô hình.

Trong suốt buổi tối, Kha Thi nhận thấy mối quan hệ giữa Duật Phong và Liễu Nhiên vô cùng đặc biệt. Họ hiểu nhau qua ánh mắt, chia sẻ những kỷ niệm mà không cần nói thành lời. Sự thân thiết đó khiến Kha Thi cảm thấy mình là người ngoài cuộc, một vai diễn được đưa vào một câu chuyện cũ.

Cuối buổi, Liễu Nhiên đến chỗ Kha Thi.

"Cô rất đáng yêu, Kha Thi. Tôi hy vọng cô sẽ thực sự là ánh sáng của Phong," Liễu Nhiên nói, ánh mắt cô đầy thăm dò.

"Tôi sẽ cố gắng," Kha Thi đáp.

"Cô có biết tại sao Phong lại cần kết hôn giả gấp như vậy không?" Liễu Nhiên đột ngột hỏi, giọng cô nhỏ hơn.

Kha Thi cảnh giác. "Anh ấy nói để ổn định vị trí trong Lam Hải."

Liễu Nhiên lắc đầu, một thoáng buồn bã. "Đúng, nhưng đó không phải là tất cả. Ngày cưới của anh ấy, ngày anh ấy dự định kết hôn với cô... là ngày giỗ thứ năm của Vân Anh."

Cái tên đó khiến Kha Thi sững sờ. Cô gái trong khung ảnh.

"Vân Anh... là vợ chưa cưới của anh ấy. Họ yêu nhau từ thời đại học. Vân Anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc, ngay trước ngày cưới của họ. Phong tự trách mình vì đã không ở bên cô ấy lúc đó. Anh ấy đã hứa với Vân Anh rằng anh ấy sẽ không bao giờ kết hôn, trừ khi... anh ấy có thể hoàn toàn quên đi quá khứ." Liễu Nhiên thì thầm. "Anh ấy cưới cô vào ngày đó, không phải vì yêu, mà để che đậy sự thật. Anh ấy không muốn bị thương tổn thêm nữa."

Lời giải thích này như một cú đánh mạnh vào Kha Thi. Cô không chỉ là công cụ kinh doanh, cô còn là bức bình phong che chắn nỗi đau và lời hứa của anh với người đã khuất.

3. Vết Nứt Của Sự Đồng Cảm

Đêm hôm đó, Kha Thi không ngủ được. Cô hiểu rằng, nỗi lạnh lùng của Duật Phong là sự tự trừng phạt. Cô đã vi phạm quy tắc 4, nhưng lần này không phải vì tò mò, mà vì sự đồng cảm.

Cô quyết định làm một điều điên rồ: cô chuẩn bị một bó hoa cúc trắng, loại hoa cô nhớ là Liễu Nhiên đã nhắc đến là hoa Vân Anh yêu thích.

Sáng sớm, cô đi đến phòng làm việc của Duật Phong và đặt bó hoa cúc trắng lên bàn anh, ngay bên cạnh chiếc khung ảnh. Cô không để lại lời nhắn, chỉ là một hành động lặng lẽ.

Khoảng nửa giờ sau, Kha Thi đang ngồi trong phòng khách, Duật Phong bước xuống cầu thang, vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Anh cầm bó hoa cúc trắng trên tay, tiến lại gần Kha Thi. Anh không giận dữ, nhưng vẻ mặt anh đầy sự cảnh báo.

"Ai nói với cô về Vân Anh?" anh hỏi, giọng nói nặng nề.

"Liễu Nhiên," Kha Thi đáp, không né tránh ánh mắt anh. "Cô ấy chỉ vô tình nhắc đến."

"Và cô làm điều này để làm gì?" Anh hỏi, chỉ vào bó hoa. "Cô đang phá vỡ quy tắc, Trần Kha Thi. Cô đang cố gắng khơi gợi lòng thương hại của tôi sao?"

"Không. Tôi không muốn anh thương hại," Kha Thi đứng dậy, ngẩng đầu. "Tôi chỉ muốn anh biết, tôi hiểu nỗi đau của anh. Tôi không phải là bức bình phong, tôi là người vợ hợp đồng của anh. Tôi sẽ thực hiện vai trò của mình một cách hoàn hảo, nhưng tôi sẽ không để anh tự hành hạ mình bằng cách chôn vùi trong quá khứ."

"Cô không hiểu gì cả!" Giọng Duật Phong gằn xuống, nhưng không phải là một tiếng hét.

"Tôi hiểu. Anh cưới tôi để đánh dấu sự kiện bi kịch này, để chứng minh với thế giới rằng anh đã 'vượt qua' nó, nhưng thực ra là để không bao giờ phải kết hôn thật sự," Kha Thi nói thẳng thắn. "Nhưng anh đã hứa với cô ấy sẽ không bao giờ kết hôn. Sao anh lại làm điều này?"

Duật Phong buông bó hoa xuống bàn, hai tay anh nắm chặt. Sự giận dữ và nỗi đau cuộn trào trong đôi mắt anh.

"Cô ấy không muốn tôi cô độc. Cô ấy muốn tôi sống. Cô ấy muốn tôi có hạnh phúc," anh nói, giọng anh nghẹn lại một chút. "Nhưng tôi không thể. Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ ai. Tôi không xứng đáng!"

Anh quay lưng lại, cố gắng lấy lại sự lạnh lùng của mình. "Cô đã thấy rồi đấy, Kha Thi. Quá khứ của tôi là một hố sâu mà cô không nên bước vào. Đừng cố gắng tìm hiểu tôi. Hãy giữ khoảng cách an toàn."

Kha Thi nhìn bóng lưng cô độc của anh. Cô đã chạm đến nỗi đau của anh, và nó là sự thật.

"Tôi sẽ không làm phiền anh nữa," Kha Thi nói, giọng cô dịu đi. "Nhưng Duật Phong, dù là hợp đồng hay không, tôi cũng sẽ luôn ở đây với tư cách là bạn bè của anh, nếu anh cần."

Cô không đòi hỏi tình yêu, chỉ là sự đồng hành. Đó là thứ duy nhất không được quy định trong hợp đồng.

Duật Phong không đáp lời, nhưng anh cũng không xua đuổi cô. Sự tĩnh lặng đó là câu trả lời của anh. Kha Thi biết rằng, cô đã chính thức vượt qua ranh giới cảm xúc với Tổng tài Lâm. Và điều đó, thật đáng sợ, lại làm cô thấy nhẹ nhõm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×