ánh dương thứ hai của tổng tài lạnh lùng

Chương 7: Lần Đầu Tiên Công Khai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Hành Động Gia Đình Bất Ngờ

Sáng thứ Bảy, Trần Kha Thi chuẩn bị đi thăm cha tại bệnh viện. Đúng như lời đã nói, Lâm Duật Phong đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh mặc trang phục thường ngày, nhưng chiếc áo len cashmere cao cấp cùng quần tây phẳng phiu vẫn toát lên vẻ sang trọng quyền lực.

"Xe đã chuẩn bị. Chúng ta đi thôi," Duật Phong ra lệnh, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng sự sẵn sàng đi cùng cô đã đủ khiến Kha Thi bất ngờ.

Trên xe, Kha Thi cố gắng giữ khoảng cách. "Tôi đã nói rồi, anh không cần phải đi. Cha tôi biết chuyện hợp đồng của chúng ta. Anh không cần phải giả vờ."

"Tôi không giả vờ với cha cô, mà là với thế giới bên ngoài," Duật Phong đáp, mắt anh nhìn thẳng về phía trước. "Thứ nhất, bệnh viện là nơi công cộng. Tôi không muốn cô bị truyền thông làm phiền. Thứ hai, sự xuất hiện của tôi giúp đảm bảo cha cô nhận được sự chăm sóc tốt nhất, điều mà tôi đã hứa. Đây là trách nhiệm, không phải là vai diễn."

Kha Thi không nói thêm. Cô biết sự bảo vệ của anh là có lý do, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cảm thấy ấm áp.

2. Sự Giận Dữ Của Người Thân

Họ đến bệnh viện. Cha Kha Thi, Ông Trần, đã ổn định hơn nhiều sau ca phẫu thuật, đang nằm trong phòng VIP yên tĩnh do Duật Phong sắp xếp.

"Cha!" Kha Thi lao đến ôm lấy cha mình, nước mắt chảy dài vì mừng rỡ.

Ông Trần mỉm cười yếu ớt. Sau đó, ông nhìn sang Lâm Duật Phong đang đứng bên cạnh.

"Chào con rể. Cảm ơn con đã chăm sóc cho cha con ta." Ông Trần nói, ánh mắt đầy vẻ biết ơn.

"Không có gì, thưa cha vợ. Đó là điều con nên làm," Duật Phong đáp lại, lần đầu tiên Kha Thi nghe anh dùng từ "cha vợ" và nó nghe có vẻ... tự nhiên một cách đáng sợ.

Cuộc thăm hỏi diễn ra khá thoải mái cho đến khi một tiếng nói khó chịu vang lên từ phía cửa.

"Mày lại đến làm phiền cha tao nữa sao, Trần Kha Thi?"

Trần Hiểu, em gái cùng cha khác mẹ của Kha Thi, cùng với mẹ cô ta, Bà Lý, bước vào. Bà Lý là người đã luôn ghét bỏ và gây khó dễ cho Kha Thi sau khi mẹ ruột cô qua đời.

"Hiểu, mẹ! Sao hai người lại ở đây?" Kha Thi ngạc nhiên.

"Tao đến thăm cha, không được sao? Mày thì sao? Mày đem cái loại người nào đến đây vậy?" Trần Hiểu nhìn Duật Phong với ánh mắt soi mói và đố kỵ.

Bà Lý cũng nhanh chóng lên tiếng, giọng chua chát: "Ôi trời ơi, đây có phải là Tổng tài Lâm nổi tiếng đó không? Anh ta giàu có như vậy mà lại đi cưới một đứa con gái ăn bám của gia đình tôi, một đứa con nợ ư? Chắc chắn phải có uẩn khúc gì rồi! Tôi nói cho anh biết, anh Lâm, đứa con gái này của tôi là loại chẳng ra gì đâu!"

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng tột độ. Ông Trần cố gắng nói nhưng không thành lời. Kha Thi cảm thấy nhục nhã, cô nắm chặt tay. Cô biết, đây là điều mà Duật Phong sợ nhất: gia đình cô kéo theo rắc rối.

Duật Phong bước lên trước, che chắn cho Kha Thi. Ánh mắt anh hướng về Bà Lý và Trần Hiểu, lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng cả căn phòng.

"Tôi không biết hai người là ai, nhưng tôi không cho phép hai người nói năng vô lễ trong phòng bệnh của cha vợ tôi," Duật Phong nói, giọng anh trầm thấp, đầy uy quyền.

"Vô lễ? Anh là gì của nó mà dám nói với tôi thế?" Bà Lý hét lên. "Nó là đứa con gái bị bỏ rơi, nó đã làm ô danh gia đình tôi!"

"Trần Kha Thi là vợ tôi," Duật Phong nhấn mạnh từng chữ. "Cô ấy là Bà Lâm của tập đoàn Lam Hải. Mọi vấn đề liên quan đến cô ấy, đều là vấn đề của Lam Hải. Hai người đang ở trong phòng bệnh của cha vợ tôi, chi phí hoàn toàn do tôi chi trả."

Anh tiến lại gần hơn, sự áp đảo tỏa ra từ anh khiến Bà Lý lùi lại.

"Tôi sẽ nói thẳng: Tôi không quan tâm quá khứ của vợ tôi là gì. Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của cô ấy. Nếu hai người còn tiếp tục quấy rối hoặc nói những lời xúc phạm đến vợ tôi, tôi sẽ coi đây là hành vi đe dọa tống tiền và làm tổn hại danh dự gia đình Lâm. Tôi đảm bảo, luật sư của Lam Hải sẽ khiến hai người phải hối hận vì đã dám động đến cô ấy."

Sự tuyên bố này như một lời phán quyết. Bà Lý và Trần Hiểu sững sờ trước sự bảo vệ mạnh mẽ của Duật Phong. Họ không thể ngờ vị Tổng tài lạnh lùng này lại đứng ra bảo vệ Kha Thi một cách tuyệt đối như vậy. Họ nhanh chóng rời đi trong sự sợ hãi.

3. Bàn Tay Nắm Chặt

Sau khi Bà Lý và Trần Hiểu rời đi, phòng bệnh trở lại yên tĩnh. Ông Trần nhìn Duật Phong với ánh mắt cảm kích. Kha Thi đứng đó, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của sự cảm động.

"Cảm ơn anh... Duật Phong," cô nói, lần đầu tiên cô gọi tên anh một cách tự nhiên và chân thành.

Duật Phong quay sang cô. Anh không đáp lại. Thay vào đó, anh đưa tay ra và nắm chặt tay cô. Bàn tay anh vẫn lạnh, nhưng Kha Thi cảm thấy sự ấm áp và sức mạnh tuyệt đối lan tỏa.

"Đừng khóc. Tôi không muốn vợ tôi phải yếu đuối trước những kẻ tầm thường," anh nói, giọng anh vẫn lạnh, nhưng cử chỉ tay lại trái ngược hoàn toàn.

Anh quay sang Ông Trần. "Cha vợ, cha hãy yên tâm tịnh dưỡng. Mọi chuyện ở đây đã có con lo. Con sẽ không để Kha Thi bị tổn thương đâu."

Duật Phong giữ tay Kha Thi trong suốt phần còn lại của buổi thăm bệnh. Đó là một sự tiếp xúc ngoài hợp đồng, một sự tiếp xúc thể hiện sự gắn kết và bảo vệ, không phải là một màn kịch. Kha Thi không rút tay lại, cô để anh nắm giữ.

Khi họ rời khỏi bệnh viện, họ đã thấy một vài phóng viên đang chờ đợi bên ngoài.

Duật Phong đã lường trước điều này. Anh nắm tay Kha Thi và bước đi hiên ngang. Anh không nói một lời nào với phóng viên, nhưng cử chỉ nắm tay đầy yêu thương và bảo vệ đó đã nói lên tất cả. Nó như một lời khẳng định: Chúng tôi là một cặp đôi kiên định, không thể bị chia cắt.

4. Những Câu Hỏi Bất An

Trên đường về, sự im lặng bao trùm. Kha Thi vẫn cảm nhận được hơi ấm của bàn tay anh.

"Anh đã vi phạm điều khoản 5, Tổng tài Lâm," Kha Thi khẽ nói, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh. "Anh đã có sự tiếp xúc thân mật không cần thiết."

Duật Phong không lái xe, anh ngồi ở ghế sau, nhìn cô.

"Đó là sự cần thiết," anh đáp, giọng anh trầm hơn. "Tôi không thể để hai người đó phá hủy hình ảnh của cô ngay trước mặt phóng viên. Tôi phải chứng minh rằng, Bà Lâm là một người không thể bị động chạm."

"Nhưng anh đã nắm tay tôi ngay cả khi không có phóng viên," Kha Thi tiếp tục.

"Tôi... tôi chỉ muốn trấn an cô. Cô đã rất căng thẳng," anh trả lời, cố gắng che giấu cảm xúc của mình bằng lý do khách quan.

Kha Thi mỉm cười, một nụ cười thấu hiểu. "Anh không cần phải tìm lý do, Duật Phong. Tôi biết, đó là một hành động xuất phát từ sự bảo vệ thực sự."

"Đừng suy diễn," anh lạnh lùng cảnh báo, nhưng giọng anh không còn sự đe dọa.

Kha Thi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy trái tim mình đang rung động. Người đàn ông này, dù sợ hãi và phủ nhận, đang dần hé lộ bản chất dịu dàng và trách nhiệm của mình.

"Duật Phong," Kha Thi đột ngột gọi. "Liễu Nhiên nói ngày cưới của chúng ta là ngày giỗ thứ năm của Vân Anh. Đó có phải là sự thật?"

Sự im lặng bao trùm xe. Duật Phong không né tránh câu hỏi lần này.

"Đúng," anh khẽ nói, giọng nói đầy sự mệt mỏi và u uất. "Tôi muốn dùng ngày đó để chấm dứt mọi thứ. Cô ấy sẽ hiểu. Tôi không thể sống mãi trong quá khứ được nữa."

"Anh không thể quên đi cô ấy," Kha Thi khẳng định, không phải bằng sự chất vấn, mà bằng sự đồng cảm.

"Tôi không muốn quên. Nhưng tôi phải sống tiếp. Lam Hải cần tôi. Và tôi... cần sự ổn định mà cô mang lại." Anh nhìn Kha Thi, ánh mắt anh đầy phức tạp. "Cô... Cô có vẻ ngoài giống cô ấy một chút. Giống ở sự kiên cường và cách cô nhìn thẳng vào mọi thứ."

Lời nói này của Duật Phong là một sự thú nhận đau đớn. Kha Thi biết rằng, cô không chỉ là công cụ kinh doanh, mà còn là một hình bóng an ủi cho quá khứ của anh. Điều đó khiến vai trò của cô trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

"Tôi không phải Vân Anh," Kha Thi nói, giọng cô kiên quyết. "Tôi là Trần Kha Thi. Tôi sẽ không trở thành cái bóng của bất cứ ai. Anh có thể cần tôi, nhưng anh phải chấp nhận tôi của hiện tại."

Duật Phong nhìn cô. Một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận ra, thoáng qua trên môi anh.

"Tốt. Tôi chấp nhận Trần Kha Thi," anh nói. "Và tôi sẽ bảo vệ cô, cho đến khi hợp đồng kết thúc."

Trong khoảnh khắc đó, Kha Thi biết rằng cô đã giành được một vị trí trong lòng anh, không phải là tình yêu, mà là sự tôn trọng và tin tưởng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×