1. Nhiệm Vụ "Điệp Viên" Bất Đắc Dĩ
Sau sự kiện tại bệnh viện, Lâm Duật Phong càng tin tưởng và dựa dẫm vào Trần Kha Thi hơn, đặc biệt trong các vấn đề liên quan đến Lam Hải.
Dự án "Vịnh Lam Hải" đang bế tắc vì thiếu thông tin về chiến lược của đối thủ – Tập đoàn Tề Uyên. Duật Phong tin rằng Tề Chính đang lên kế hoạch tung ra một thiết kế tương tự, nhưng đột phá hơn, để đánh bại Lam Hải.
Một buổi tối, Duật Phong triệu tập Kha Thi đến phòng làm việc.
"Tề Uyên đang tổ chức một buổi triển lãm nội bộ, trưng bày mô hình thiết kế mới của họ cho một dự án resort ven biển. Tôi nghi ngờ đó chính là bản thiết kế đánh cắp từ ý tưởng khu đô thị của chúng ta," Duật Phong nói, ánh mắt sắc lạnh. "Tôi cần cô đi thám thính."
Kha Thi ngạc nhiên. "Tôi? Tại sao không phải là nhân viên Lam Hải?"
"Vì nhân viên của tôi sẽ bị lộ ngay lập tức. Cô là Bà Lâm, một người vợ vừa tham gia vào giới thượng lưu. Cô có thể trà trộn mà không bị nghi ngờ," Duật Phong giải thích. "Hơn nữa, Tề Chính đang nghĩ cô là điểm yếu của tôi. Hắn sẽ dễ dàng tiếp cận cô hơn."
"Đây không có trong hợp đồng," Kha Thi khẽ nói.
"Nếu Lam Hải sụp đổ, hợp đồng này sẽ vô giá trị. Cô sẽ mất mười tỷ, và sự bảo vệ của tôi," Duật Phong nói thẳng. "Đây là nhiệm vụ cuối cùng trong giai đoạn này. Tôi tin vào khả năng phân tích kiến trúc của cô."
Kha Thi nhận thấy sự tin tưởng rõ ràng trong giọng anh. Cô gật đầu. "Tôi cần một tấm vé mời."
"Tôi đã sắp xếp. Và có một người sẽ giúp cô thâm nhập. Anh ta là Từ Hạo."
Kha Thi sững sờ. "Từ Hạo? Sao lại là anh ấy?"
"Anh ta đang làm dự án hợp tác với Tề Uyên, do đó anh ta có vé mời VIP. Anh ta sẽ là vỏ bọc hoàn hảo cho cô," Duật Phong giải thích. "Nhưng hãy nhớ, giữ khoảng cách với anh ta. Chỉ là công việc."
Ánh mắt anh có một tia ghen tị cháy âm ỉ không thể che giấu. Kha Thi mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Sự ghen tuông của anh là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc anh đang vi phạm điều khoản 4 của chính mình.
2. Sự Hợp Tác Bất Đắc Dĩ
Ngày hôm sau, Kha Thi gặp Từ Hạo tại một phòng triển lãm nghệ thuật công cộng. Anh tỏ vẻ bất ngờ khi biết cô sẽ tham dự buổi triển lãm của Tề Uyên cùng anh.
"Cậu muốn đi triển lãm của đối thủ cùng tớ sao? Duật Phong sẽ không phiền chứ?" Từ Hạo hỏi, ánh mắt có chút hy vọng.
"Anh ấy đồng ý. Tôi cần xem qua thiết kế của họ để làm cố vấn cho dự án Lam Hải. Anh ấy muốn tôi dùng khả năng chuyên môn của mình," Kha Thi giải thích, giọng cô chuyên nghiệp.
"Tớ hiểu. Tớ sẽ giúp cậu hết sức," Từ Hạo nói. "Rất vui khi được hợp tác với cậu, Kha Thi."
Buổi triển lãm của Tề Uyên diễn ra vào buổi tối. Kha Thi mặc chiếc váy dạ hội tối màu, sang trọng, nhưng Từ Hạo lại mang lại cho cô cảm giác thoải mái. Anh dịu dàng, quan tâm và luôn sẵn sàng giải thích mọi thứ cho cô.
Họ bước vào khu vực VIP, nơi mô hình dự án resort mới của Tề Uyên được trưng bày.
"Chủ tịch Tề đang cố gắng bắt chước ý tưởng 'lá phổi xanh' của cậu đấy," Từ Hạo khẽ nói khi họ đến gần mô hình. "Nhưng họ thiếu sự tinh tế trong kết cấu."
Kha Thi nhanh chóng phân tích. Quả thật, thiết kế của Tề Uyên đã bắt chước ý tưởng cốt lõi, nhưng lại không có sự đột phá. Cô cần xem bản vẽ chi tiết hơn.
"Tớ cần chụp vài bức ảnh cận cảnh," Kha Thi nói.
Đột nhiên, Tề Chính xuất hiện, cười lớn. "Ôi, Bà Lâm! Thật vinh hạnh. Không ngờ cô lại quan tâm đến dự án của chúng tôi."
Tề Chính nhìn Kha Thi, rồi nhìn Từ Hạo, vẻ mặt đầy sự giễu cợt. "Từ Hạo là nhân tài. Anh ta đang làm việc cho tôi. Bà Lâm có vẻ rất thích làm thân với các kiến trúc sư trẻ tuổi nhỉ? Chà, Tổng tài Lâm có vẻ không kiểm soát được vợ mình rồi."
"Tôi đến đây với tư cách là Bà Lâm, và là cố vấn của dự án Lam Hải. Tôi muốn xem đối thủ của chồng tôi có gì," Kha Thi đáp lại dứt khoát. "Và Từ Hạo là bạn của tôi. Chúng tôi chỉ trao đổi chuyên môn."
Tề Chính cười khẩy, nhưng ánh mắt hắn ta đầy sự cảnh giác. "Tôi nghĩ cô nên về nhà đi, Bà Lâm. Nơi này không dành cho phụ nữ tò mò."
3. Duật Phong Can Thiệp và Sự Bùng Phát Cảm Xúc
Kha Thi biết rằng cô không thể xem được bản vẽ chi tiết. Cô và Từ Hạo đi đến khu vực giải lao.
"Tớ xin lỗi, Kha Thi. Tề Chính quá cảnh giác," Từ Hạo nói.
"Không sao. Tớ đã chụp được vài bức ảnh mô hình chính. Chỉ cần thế này là đủ cho Duật Phong phân tích rồi."
Đúng lúc đó, điện thoại Kha Thi rung lên.
"Duật Phong gọi," cô thì thầm.
Kha Thi bắt máy. Duật Phong hỏi cô đang ở đâu.
"Tôi đang ở khu vực giải lao, sắp về," Kha Thi đáp.
"Không. Tôi đang đứng ở cổng chính. Ra ngay đây. Và cách xa tên Từ Hạo đó ra." Giọng anh lạnh lùng và đầy quyền lực, không cho phép tranh cãi.
Kha Thi quay sang Từ Hạo, mỉm cười. "Cảm ơn cậu, Hạo. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Khi Kha Thi và Duật Phong gặp nhau, Duật Phong lập tức kéo cô đi, không thèm chào hỏi Từ Hạo.
Trên xe, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
"Cô đang làm cái quái gì vậy? Cô để anh ta nắm tay cô? Cô cười với anh ta?" Duật Phong gầm gừ, sự kiềm chế của anh đã tan biến.
"Anh ta chỉ nắm tay tôi để đi qua đám đông thôi! Anh ta là bạn tôi. Tôi cười vì anh ta nói một câu chuyện cười," Kha Thi đáp trả. "Anh đang ghen tuông vô lý, Duật Phong! Anh đang vi phạm nghiêm trọng quy tắc riêng của chính mình đấy!"
"Tôi không ghen! Tôi đang bảo vệ tài sản của Lam Hải!" Anh hét lên. "Cô là vợ tôi, ngay cả khi chỉ là hợp đồng, cô phải giữ hình ảnh! Anh ta là kẻ làm việc cho Tề Uyên! Anh ta có thể làm hại cô!"
"Anh lo cho tôi hay lo cho cổ phiếu?"
"Cả hai!" Duật Phong đột ngột đấm mạnh vào vô lăng, chiếc xe dừng lại bên đường. Anh quay sang Kha Thi, khuôn mặt anh đầy sự giận dữ và hỗn loạn. "Tôi không biết! Tôi không biết tại sao tôi lại không thích nhìn thấy cô đi cùng anh ta! Khi tôi thấy cô cười với hắn ta, tôi cảm thấy..."
Anh dừng lại, không thể nói ra từ "khó chịu" hay "ghen tuông".
"Anh cảm thấy gì?" Kha Thi thúc giục, ánh mắt cô đầy thách thức.
"Tôi cảm thấy... mất kiểm soát," anh thừa nhận, giọng anh nhỏ hơn. "Cuộc sống của tôi được xây dựng trên sự kiểm soát tuyệt đối. Cô là người duy nhất đã làm xáo trộn mọi thứ."
Kha Thi thở dài. Cô hiểu rằng, anh đang đấu tranh với cảm xúc. Anh sợ sự yếu đuối của bản thân.
"Duật Phong, tôi đã chụp được bản phác thảo quan trọng. Tề Chính đang bắt chước ý tưởng của chúng ta. Anh ta chưa có thiết kế đột phá," Kha Thi chuyển sang vấn đề công việc, giúp anh lấy lại bình tĩnh.
Duật Phong nhìn vào bức ảnh. Ngay lập tức, anh tập trung vào công việc. "Tốt. Cô làm rất tốt."
Anh thở dài. "Xin lỗi vì tôi đã quá lời. Tôi chỉ..." Anh không nói hết, nhưng anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng hơn. "Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Giờ chúng ta về thôi."
4. Chiếc Áo Khoác Dịu Dàng
Trên đường về, Kha Thi cảm thấy lạnh. Cô quên mang áo khoác.
Duật Phong nhận thấy. Anh dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi. "Cô ngồi yên đây."
Anh bước vào. Vài phút sau, anh quay lại với một chiếc áo khoác dày cộp và một cốc cà phê nóng.
"Mặc vào đi," anh nói, đưa cho cô chiếc áo và cốc cà phê.
"Cảm ơn anh. Nhưng sao anh không mua ở một cửa hàng sang trọng nào đó?"
"Đó không phải là yêu cầu công việc. Đây là để giữ ấm cho cơ thể cô," anh nói. "Và cô trông đẹp hơn khi mặc những thứ thoải mái."
Kha Thi mỉm cười. Sự chăm sóc nhỏ bé này, không liên quan đến hợp đồng hay tài sản, lại đáng giá hơn bất kỳ chiếc nhẫn kim cương nào.
"Anh không cần phải xin lỗi vì đã lo lắng cho tôi, Duật Phong," Kha Thi nói. "Tôi biết anh sợ hãi, nhưng tôi là Kha Thi, tôi sẽ không rời đi vì anh ghen. Tôi sẽ rời đi khi hết hợp đồng."
Duật Phong quay sang, ánh mắt anh đầy sự day dứt. "Đừng nói về việc hết hợp đồng. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."
"Còn 273 ngày nữa," Kha Thi nói. Cô không muốn ép anh, nhưng cô phải nhắc nhở anh về thực tế.
Duật Phong không đáp lời. Anh lái xe đi, sự im lặng bao trùm nhưng không còn lạnh lẽo. Nó đầy sự hỗn loạn của cảm xúc và sự đấu tranh nội tâm.
Kha Thi biết rằng, cô không chỉ là vợ hợp đồng nữa. Cô đã trở thành người khuấy đảo trái tim và cuộc sống của Tổng tài Lâm Duật Phong.