Buổi sáng thứ Hai, công ty như rộn ràng hơn mọi ngày. Tin đồn “Tổng giám đốc chọn một nhân viên hành chính làm trợ lý tạm thời” lan nhanh như gió.
Người ta bàn tán, người thì ngưỡng mộ, người thì đố kỵ.
Linh đi ngang qua phòng hành chính, nghe thoáng qua vài tiếng xì xào:
“Nghe nói cô ta cứu sếp tổng đấy, nên mới được ưu ái.”
“Chắc lại kiểu ‘trúng số tình cờ’ thôi, mấy chuyện thế này quen quá rồi.”
Linh giả vờ không nghe thấy, bước nhanh vào thang máy. Nhưng trong lòng, từng câu nói ấy vẫn như kim châm.
Cửa thang máy khép lại, cô thở dài.
“Bình tĩnh, Minh Linh. Mình chỉ làm việc. Không có gì sai.”
Cô siết chặt tập hồ sơ, cố trấn tĩnh.
Và đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra — người đàn ông khiến mọi lời đồn càng thêm có lý bước vào.
Trần Hạo.
Anh mặc áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, ánh mắt trầm ổn nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến cả không gian như lặng lại.
“Chào buổi sáng.” – Anh nói, giọng thấp và ấm.
“Chào… chào anh.” – Linh cúi đầu, đứng nép sang một góc.
Anh đứng sát bên, mùi hương quen thuộc thoảng qua, vừa dịu vừa khiến tim cô đập nhanh.
Không gian trong thang máy kín và yên tĩnh, chỉ còn tiếng “ting” báo tầng.
Hạo liếc nhìn cô:
“Hôm nay cô có vẻ không vui.”
“Không có đâu ạ.”
“Có.” – Anh nói gọn. – “Tôi nhìn ra.”
Linh mím môi, im lặng.
Hạo không nói nữa, chỉ đứng im, hai tay khoanh trước ngực. Nhưng đến tầng 15, thang máy đột ngột rung mạnh rồi dừng lại.
“Ối!” – Linh thốt lên, suýt ngã về phía trước.
Một cánh tay rắn chắc lập tức kéo cô lại.
Khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận rõ vòng tay anh siết quanh eo mình, hơi thở anh sát bên tai.
Thang máy tối om, đèn phụt tắt chỉ còn ánh sáng nhỏ từ bảng điều khiển nhấp nháy.
“Bình tĩnh.” – Giọng anh khẽ vang, gần đến mức tim cô như dừng lại.
“Em… tôi không sao.” – Cô nói khẽ, cố thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh vẫn giữ nhẹ, không buông.
“Thang máy đang kẹt, cô đừng di chuyển.”
Hạo với tay bấm nút gọi kỹ thuật, nhưng hệ thống im lặng. Anh nhíu mày:
“Có vẻ bị lỗi mạch điện. Họ sẽ đến trong vài phút.”
Linh đứng yên, tim đập loạn. Không khí trong thang máy ngày càng ngột ngạt.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi:
“Sợ không?”
“Có một chút…” – Cô thừa nhận, giọng nhỏ xíu.
Anh khẽ cười:
“Cô luôn thành thật đúng lúc.”
Khoảng cách quá gần khiến Linh chẳng biết nhìn đi đâu. Cô cúi đầu, mắt vô tình dừng lại nơi hàng cúc áo anh — nơi cổ áo hé mở, để lộ đường xương quai xanh gợi cảm đến lạ.
Một ý nghĩ mơ hồ lóe lên rồi bị cô dập tắt ngay lập tức.
Không được! Đây là sếp của mình!
Cô nuốt khan, khẽ lùi một chút, nhưng lưng lại chạm ngay vào tường.
Anh nhìn thấy phản ứng ấy, khóe môi cong nhẹ.
“Cô tránh tôi như tránh dịch vậy.”
“Không phải, chỉ là…”
“Chỉ là gì?” – Anh hỏi, giọng trầm, đôi mắt nửa đùa nửa thật.
Linh lúng túng:
“Anh… đứng gần quá.”
“Vậy sao?” – Anh nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo từng cử động nhỏ của cô. – “Nhưng thang máy chỉ có bấy nhiêu chỗ thôi.”
Cô im bặt, không dám ngẩng lên. Không khí đặc quánh, lẫn giữa mùi hương của anh và hơi thở gấp gáp của chính cô.
Một tiếng “bíp” vang lên, đèn bật sáng. Thang máy hoạt động trở lại.
“May quá…” – Linh thở phào, định bước ra khi cửa mở, nhưng bàn tay anh khẽ chạm vào cổ tay cô, giữ lại.
“Cô Linh.”
“Dạ?” – Cô ngẩng lên, đôi mắt trong veo, tim lại lỡ nhịp.
Hạo nhìn cô chăm chú, giọng trầm hẳn:
“Đừng để lời người khác ảnh hưởng. Tôi chọn cô vì năng lực, không vì bất cứ điều gì khác.”
Cô sững người.
Anh buông tay, ánh mắt dịu hơn:
“Và nếu có người đồn rằng tôi thiên vị cô… thì cũng đúng một phần.”
“Gì… ý anh là sao ạ?”
“Vì đúng là tôi có để ý đến cô thật.”
Nói xong, anh bước ra khỏi thang máy, để lại Linh đứng lặng người, tim đập hỗn loạn.
Cả ngày hôm đó, Linh như người mất hồn. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng anh trong phòng họp, lời nói ấy lại vang lên trong đầu.
“Tôi có để ý đến cô thật.”
Anh nói nhẹ, nhưng mỗi chữ như khắc sâu vào tim.
Buổi chiều, trong lúc cô đang ngồi sắp xếp tài liệu, Hạo bước đến bên bàn làm việc.
“Chiều nay cô rảnh chứ?”
“Dạ, có ạ. Có việc gì sao?”
“Tôi muốn cô đi cùng trong buổi gặp đối tác. Không cần chuẩn bị nhiều, chỉ cần ghi chép thôi.”
“Dạ…” – Linh gật đầu.
Anh nhìn cô vài giây, rồi khẽ nói:
“Cô đừng căng thẳng. Ở bên tôi, cứ là chính mình là được.”
Tối, sau buổi họp, hai người cùng ra về. Văn phòng vắng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt lên tường.
Khi cả hai đi ngang hành lang, Hạo dừng lại, nhìn cô.
“Cô làm tốt lắm.”
“Cảm ơn anh.”
“Nhưng có điều…” – Anh bước đến gần hơn, giọng khẽ hạ xuống. – “Cô nên học cách nhìn thẳng vào người đối diện khi được khen.”
Linh ngẩng lên, đôi mắt trong veo chạm phải ánh nhìn sâu hun hút của anh.
Cả thế giới dường như thu nhỏ lại trong khoảnh khắc đó.
Một nhịp tim. Hai nhịp. Ba nhịp.
Rồi anh khẽ cười, lùi lại nửa bước:
“Thôi, về đi. Mai còn làm sớm.”
Anh quay đi trước, để lại Linh đứng đó, mặt đỏ đến mức muốn bốc khói.
Tối hôm ấy, khi về nhà, Linh nằm vật ra giường, ôm gối.
Cô lẩm bẩm:
“Trần Hạo, anh đúng là người khiến tim người ta loạn nhịp mà vẫn không chịu nhận tội.”
Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ số lạ.
[Trần Hạo]: Cô về đến nơi chưa?
[Linh]: Dạ rồi ạ. Cảm ơn anh đã lo.
[Trần Hạo]: Tốt. Nghỉ sớm đi. Ngày mai có buổi họp quan trọng. Đừng quên mang theo tập báo cáo mới.
[Linh]: Dạ vâng ạ.
Một giây sau, anh nhắn thêm:
[Trần Hạo]: Và… đừng né ánh mắt của tôi nữa. Tôi không làm hại cô đâu.
Linh nhìn màn hình, nửa muốn cười, nửa muốn trốn luôn khỏi Trái Đất.
Cô úp mặt xuống gối, tim đập loạn.
Anh đúng là… quá gần rồi, Trần Hạo ạ.