ánh hoàng hôn dịu dàng

Chương 8:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều rơi chậm trên thành phố. Ánh nắng không còn rực rỡ như buổi sáng mà ngả vàng nhạt, kéo dài những bóng cây lên vỉa hè. Không khí mang theo mùi đất ẩm, hương hoa cỏ vương từ những chậu cây ven đường, và cả âm thanh nhẹ nhàng của tiếng xe lướt xa.

Phó Dẫn Chi rẽ vào con phố nhỏ dẫn tới quán cà phê quen thuộc, nơi anh từng ngồi hồi sáng. Anh không vội, bước chân chậm rãi, như muốn lưu giữ từng nhịp điệu bình yên trong lòng.

Khi anh vừa đến, đã thấy Tống Vãn Thời đang ngồi trên ghế dài gần cửa sổ, tay cầm một cuốn sổ nhỏ, đôi mắt thỉnh thoảng lướt nhìn ra ngoài. Ánh sáng buổi chiều hắt qua khung cửa, phủ lên mái tóc cô một dải vàng nhạt.

Cô ngẩng lên khi nghe tiếng cửa, ánh mắt lướt qua anh, nụ cười thoáng xuất hiện trên môi. Cảm giác quen thuộc bỗng dâng lên trong anh, không rõ từ đâu, như một sợi dây mỏng vô hình kéo anh gần lại.

“Anh đến sớm hơn tôi tưởng,” cô nói, giọng nhẹ nhàng.

“Không… tôi muốn đi bộ một chút trước khi vào,” Phó Dẫn Chi đáp, giọng vừa đủ để hòa vào tiếng nhạc nhẹ từ quán.

Họ ngồi cùng nhau, nhưng không ai vội mở lời. Chỉ có ánh mắt chạm nhau, nụ cười nhạt, và những cử chỉ nhỏ — tay anh khẽ chạm vào mép bàn, cô xếp lại vài tờ giấy trong cuốn sổ. Mọi thứ đều bình dị, nhưng trong sự bình dị ấy, trái tim họ dường như hiểu nhau hơn từng khoảnh khắc.

Một lúc sau, cô cất tiếng:

“Anh… hôm qua dường như rất chú ý đến cuốn sách ở hiệu sách.”

Anh hơi giật mình, nhíu mày, nhưng không cãi. “Ừ… chỉ là một cảm giác quen thuộc thôi.”

Cô khẽ cười:

“Vậy à… cảm giác quen thuộc luôn khó giải thích, nhưng đôi khi chính nó khiến người ta bồi hồi.”

Phó Dẫn Chi nhìn cô, cảm giác ấy như trỗi dậy trong tim, mơ hồ nhưng rõ ràng. Anh muốn hỏi thêm, nhưng lại thôi, để khoảnh khắc ấy lặng yên trong ánh chiều nhạt.

Tiếng đồng hồ trong quán vang đều, xen lẫn tiếng lá ngoài cửa sổ xào xạc. Anh cảm nhận rõ nhịp sống chậm rãi của thành phố, nhưng trong tim mình, nhịp đó dường như dành riêng cho khoảnh khắc này.

Cô mở sổ ra, đưa cho anh xem một trang viết tay: những câu chuyện nho nhỏ về quán cà phê, về những con người anh chưa từng gặp, về những ngày mưa và nắng mà cô từng trải qua. Anh nhìn, từng chữ từng chữ như thấm vào lòng, khiến anh nhớ đến những ký ức mơ hồ của riêng mình — hình ảnh những buổi chiều, những quán sách nhỏ, và đôi khi, bóng một cô gái đứng đó, cười nhạt như nắng sớm.

“Đây là cách tôi giữ mọi thứ lại,” cô nói, giọng hơi run run nhưng vẫn điềm tĩnh. “Để không quên, để biết rằng… dù mọi thứ có đổi thay, những khoảnh khắc giản dị vẫn là thật.”

Phó Dẫn Chi gật đầu, lòng tràn một cảm giác ấm áp. Anh nhận ra, chính những điều nhỏ nhặt này mới khiến người ta nhớ, khiến trái tim khẽ nhói nhưng lại dễ chịu đến lạ thường.

Họ bắt đầu trò chuyện, từ những cuốn sách yêu thích, đến những thói quen buổi chiều, rồi cả những điều vụn vặt trong cuộc sống. Không ai cố gắng dẫn dắt, chỉ là câu chuyện tự nhiên trôi, nhẹ nhàng, như dòng nước chảy qua những viên sỏi trơn trượt, nhưng êm dịu.

Một lúc, anh hỏi:

“Cô có bao giờ nghĩ… rằng chúng ta từng gặp nhau đâu đó không?”

Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn anh, ánh sáng rọi qua mái tóc khiến bóng cô như mềm ra giữa khung cửa.

“Có thể… tôi cũng từng nghĩ vậy,” cô thừa nhận, giọng rất nhẹ. “Nhưng cảm giác ấy… chỉ là mơ hồ, không biết từ đâu.”

Anh mỉm cười, không nói gì thêm. Chỉ đơn giản là im lặng, để khoảnh khắc ấy trôi chậm hơn, để cảm giác quen thuộc nhưng mờ nhạt ấy len vào tim mình.

Họ cười khẽ, trao đổi vài câu chuyện vụn vặt khác. Phó Dẫn Chi nhận ra, lần đầu sau rất lâu, anh có thể ngồi yên bên một người mà không vội vàng, không lo lắng, chỉ là cảm nhận từng nhịp sống xung quanh.

Khi buổi chiều trôi gần hết, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh cũng đứng, bước theo. Bước chân họ chậm, không gian xung quanh như lắng lại, chỉ còn tiếng bước chân và ánh sáng nhạt hắt qua mái hiên.

“Ngày mai… anh có muốn cùng tôi đi dạo không?” cô hỏi, giọng dịu dàng, không quá cầu kỳ, nhưng khiến tim anh khẽ nhói.

“Ừ… tôi sẽ đi,” anh đáp, ánh mắt không rời cô.

Họ rẽ về hai hướng, nhưng trái tim dường như vẫn bước cùng nhau. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng, tiếng gió, và cảm giác quen thuộc mơ hồ, tất cả hòa làm một — nhịp tim họ bắt đầu đồng điệu, như một lời hẹn không lời.

Buổi chiều ấy, giữa những câu chuyện nho nhỏ, giữa giấy mực và ánh sáng vàng nhạt, Phó Dẫn Chi nhận ra rằng, những khoảnh khắc bình dị có sức mạnh lớn lao hơn mọi ký ức xa xôi. Và nụ cười dịu dàng của cô… đã gieo một hạt mầm ấm áp trong tim anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×