Sáng hôm sau, ánh nắng len qua cửa sổ, tản đều trên mặt đường còn ẩm từ cơn mưa đêm trước. Thành phố dường như thức dậy chậm rãi, từng tán lá rung nhè nhẹ trong gió, như thể mọi thứ đang giữ hơi thở cho chính mình.
Phó Dẫn Chi bước ra khỏi căn hộ, tay nắm chặt chiếc áo khoác, đầu óc còn vương những mảnh ký ức mơ hồ từ buổi sáng ở quán cà phê. Cảm giác vừa quen vừa lạ vẫn vương lại trong tim, khiến anh không thể dứt mắt khỏi một hình ảnh nào đó đang chờ ở phía trước.
Anh rẽ vào con phố nhỏ, nơi có một hiệu sách cũ nằm khiêm tốn giữa hai dãy nhà. Cửa kính hơi mờ, ánh sáng bên trong dịu dàng, hắt ra con phố như mời gọi. Tiếng chuông gió reng rắc khi cửa mở ra, hòa vào mùi giấy cũ, mùi mực in và hương cà phê thoang thoảng từ góc nhỏ của quán.
Anh chưa kịp định vị chỗ ngồi, thì đã thấy cô — Tống Vãn Thời — đang đứng trước kệ sách, tay khẽ lướt qua các gáy sách. Anh dừng lại, tim thoáng khựng, một cảm giác mơ hồ bỗng dâng lên.
“Cô ấy… đã từng đứng ở đây, hay chỉ là tôi cảm giác thế?” Anh tự hỏi, đôi mắt theo từng chuyển động của cô.
Cô chọn một cuốn sách, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua anh. Hai người nhìn nhau, im lặng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, trái tim dường như trao nhau một nhịp điệu lạ lùng, mềm mại như nắng buổi sớm.
Anh bước tới, giọng khẽ:
“Xin lỗi, tôi không muốn làm phiền…”
Cô quay lại, nụ cười nhạt hờ trên môi, ánh mắt tròn, nhìn anh.
“Không sao… Tôi cũng không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Họ đứng đối diện nhau giữa những kệ sách cao, xếp dày đặc những cuốn sách cũ. Mùi giấy, mùi mực in, và ánh sáng vàng dịu len qua các kẽ hở, tạo nên một bức tranh im lặng nhưng đầy sức sống.
Phó Dẫn Chi đưa tay chạm nhẹ vào gáy một cuốn sách cũ — một quyển tiểu thuyết mà anh từng đọc khi còn đi học. Tim anh thoáng nhói, một cảm giác vừa quen vừa xa bỗng tràn về.
“Cô thích cuốn này sao?” anh hỏi, giọng nhẹ.
“Ừ… có lẽ,” cô đáp, tay vẫn giữ cuốn sách, nhưng ánh mắt nhìn anh như muốn tìm một điều gì đó. “Tôi thường đến đây khi muốn yên tĩnh.”
Anh gật đầu. “Tôi cũng vậy.”
Im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng giấy xào xạc khi cô lật vài trang, tiếng bước chân của người chủ hiệu sách, và tiếng nhạc nền khe khẽ từ chiếc loa cũ. Phó Dẫn Chi thấy lòng mình dịu lại, như thể mọi xô bồ của ngày hôm qua đã bị cuốn đi, chỉ còn lại khoảnh khắc này — giữa sách cũ và nụ cười dịu dàng của cô.
Cô quay sang, hỏi nhỏ:
“Anh vẫn nhớ những buổi sáng trước… khi mọi thứ còn khác chăng?”
Anh hơi giật mình. Những ký ức mờ nhạt, những buổi sáng cách đây không lâu nhưng trong trí nhớ anh như bị phủ sương, bỗng trào về. Anh lặng lẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
Họ đi dọc các kệ sách, thỉnh thoảng cùng nhấc một cuốn sách, nhìn nhau, cười khẽ. Không ai muốn phá vỡ khoảng lặng đầy ý nghĩa ấy.
Khi tới kệ sách góc cuối, cô đưa tay chỉ một cuốn sách nhỏ, bìa đã sờn mép:
“Cuốn này… tôi từng đọc từ rất lâu. Có lẽ anh cũng đã từng cầm nó, nhưng không nhớ…”
Phó Dẫn Chi nhìn cuốn sách, thoáng bâng khuâng. Một mảnh ký ức mờ nhạt vụt qua: anh đứng giữa hiệu sách, tay cầm cuốn này, bóng một cô gái đứng phía đối diện… Hình như là cô, nhưng khuôn mặt trong trí nhớ lẫn lộn, mờ nhòe.
Anh hít sâu, nhíu mày:
“Cô… cô từng đứng đây sao?”
Cô lắc đầu nhẹ, nụ cười thoáng buồn:
“Không… chỉ là… cảm giác này, tôi cũng không biết vì sao lại quen thuộc đến thế.”
Họ cùng bật cười, một tiếng cười nhẹ, như muốn trôi đi mọi nặng nề trong lòng.
Anh mượn cớ chỉ một vài cuốn sách, hai người bước ra khỏi kệ, đi tới quầy thanh toán. Chủ hiệu sách, một ông lão hiền lành, gật đầu chào khi thấy họ. Ánh mắt ông thoáng hiểu, như thể biết rằng giữa họ đang diễn ra một điều gì đó đặc biệt.
Khi bước ra khỏi hiệu sách, ánh nắng buổi trưa vừa đủ chiếu lên mặt đường, hắt qua mái hiên tạo thành những dải sáng nhạt trên vỉa hè. Hai người bước song song, khoảng cách vừa đủ để nhìn nhau nhưng vẫn giữ sự thoải mái.
“Cảm giác ở đây thật dễ chịu,” Phó Dẫn Chi nói, giọng chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc này.
“Ừ… giống như mọi thứ xung quanh đều đang tĩnh lặng,” cô đáp.
Họ đi qua con phố nhỏ, giữa những quán xá chưa đông khách, tiếng bước chân nhẹ trên nền đá ẩm. Anh thoáng cảm thấy, lần đầu sau rất lâu, tim mình không còn trống rỗng.
Cô nhìn anh, nụ cười dịu dàng:
“Hôm nào, chúng ta lại đến đây nhé?”
Anh gật đầu, ánh mắt ấm áp:
“Ừ… tôi sẽ đến.”
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng và gió, tiếng lá xào xạc và mùi sách cũ, tất cả như hòa làm một — một sợi dây vô hình kéo họ gần nhau hơn. Không còn nỗi cô đơn hay ký ức bị quên lãng, chỉ còn cảm giác yên bình và ấm áp.
Khi họ dừng lại trước ngã rẽ, ánh nắng chiếu nghiêng qua mái tóc cô, rọi lên gương mặt dịu dàng, Phó Dẫn Chi thầm nhủ: “Có lẽ, những khoảnh khắc giản dị như thế này… chính là điều quan trọng nhất.”
Cô quay lại, cười, ánh mắt chạm vào anh một lần nữa. Một nụ cười nhẹ, như hẹn ước, như một lời thì thầm không lời nhưng trọn vẹn ý nghĩa.
Hai người rẽ về hai hướng, nhưng trong tim mỗi người, khoảnh khắc sáng ấy vẫn còn nguyên vẹn, như tiếng giấy mỏng lướt qua tay, như mùi mực in và nụ cười giữa những kệ sách cũ — một dấu ấn của sự khởi đầu, ấm áp và tinh tế.
Buổi sáng ấy, họ rời hiệu sách, nhưng trái tim vẫn đi bên nhau.