Bóng tối của biển
Gió biển về đêm mang theo vị mặn hăng hắc. Từng con sóng đập vào bờ kè tạo nên âm thanh rền rĩ như tiếng than khóc. Minh tiến về phía bến cảng bỏ hoang, nơi những nhà kho xếp thành dãy dài, cửa sắt han gỉ, mái tôn rách bươm kêu lạch cạch theo gió.
Trên điện thoại, tin nhắn nặc danh vẫn sáng lên:
“Kho số 13. Một mình.”
Minh nhét điện thoại vào túi, lòng cảnh giác cao độ. Anh biết rõ, đây không phải là một lời mời thương lượng. Đây là cái bẫy. Nhưng nếu Lan thật sự đang ở đó, anh không có lựa chọn nào khác.
Bóng đèn chập chờn
Cửa nhà kho số 13 hé mở, ánh sáng vàng mờ mịt hắt ra từ một bóng đèn chập chờn. Minh bước vào, tay nắm chặt con dao gấp anh nhặt được trong chuyến trốn ngục. Bên trong, khoảng không rộng hun hút, bụi mờ giăng dày.
Ở giữa gian kho là một chiếc ghế. Trên ghế, Lan bị trói, miệng bịt kín. Đôi mắt cô mở to khi thấy Minh.
“Lan!” – Minh lao tới.
Nhưng ngay lập tức, ánh đèn huỳnh quang đồng loạt bật sáng. Từ bốn góc nhà kho, hàng chục bóng người bước ra, tất cả mặc áo choàng đen, khuôn mặt che kín.
Một giọng trầm khàn vang lên từ trên cao, vọng xuống từ chiếc loa cũ treo trên tường:
“Ngươi đến rồi, Minh. Ngươi không bao giờ cưỡng lại được trò chơi.”
Trò chơi của bóng tối
Minh dừng lại, ánh mắt quét quanh. Lũ áo choàng tạo thành vòng tròn vây kín. Một kẻ bước ra, trong tay cầm tấm gương nhỏ viền bạc.
“Chúng ta là Hội Gương.” – hắn cất giọng. – “Ngươi nghĩ chỉ một mình Trần Hạo điều khiển sao? Hắn chỉ là người khởi đầu. Chúng ta, những kẻ kế thừa, mới là kẻ hoàn tất nghi thức.”
Lan vùng vẫy, phát ra tiếng ú ớ. Minh siết dao, mắt sắc như lưỡi kiếm:
“Các ngươi muốn gì ở tôi?”
Kẻ kia cười nhạt:
“Ngươi đã được chọn từ lâu. Ngươi và Khải chỉ là hai nửa của một nghi thức. Một công lý, một tội ác. Khi gương hoán đổi, vòng nghi lễ mở ra. Đêm nay, chúng ta sẽ dâng linh hồn cuối cùng để hồi sinh ‘Người soi gương’.”
Sự thật hé lộ
Tên cầm gương giơ cao, ánh sáng lóe lên. Trong gương hiện ra hình ảnh Khải – không phải giả dạng Minh nữa, mà là linh hồn méo mó bị giam giữ trong bóng tối. Hắn gào thét, hai tay đập vào mặt kính vô hình.
“Khải…” – Minh thầm thì, tim thắt lại.
Giọng loa vang tiếp:
“Ngươi đã thắng trong vòng trước, nhưng chưa kết thúc. Linh hồn Khải vẫn tồn tại, và chỉ khi ngươi dâng máu mình, vòng nghi thức mới khép lại.”
Minh siết chặt dao. Anh hiểu: họ muốn biến anh thành vật tế.
Cuộc phản công
Đúng lúc bọn áo choàng tiến lại, Minh lao lên. Dao vung mạnh, ánh thép loang loáng. Anh hạ gục một kẻ, giật lấy tấm gương nhỏ. Tiếng kính rạn nứt vang lên, hình ảnh Khải bên trong méo mó, hét lên trong câm lặng.
Lan tranh thủ giãy thoát khi Minh cắt dây trói. Cô chộp lấy khẩu súng rơi bên cạnh, nã đạn về phía lũ áo choàng. Tiếng súng dội trong khoang rỗng, khiến chúng lùi lại.
“Chạy!” – Minh hét.
Cả hai lao về phía cửa. Nhưng ngay khi họ vừa chạm tới, cửa sắt bất ngờ khép rầm, khóa chặt từ bên ngoài.
Gương bao vây
Từ trần nhà, hàng loạt tấm gương nhỏ rơi xuống, treo lơ lửng bằng sợi dây thép. Trong mỗi tấm gương phản chiếu hình ảnh Minh và Lan bị nhân đôi, méo mó, hàng trăm ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm.
Giọng loa lại vang lên, rền rĩ:
“Ngươi không thể trốn. Chỉ có hai lựa chọn: hiến linh hồn hoặc trở thành một phần của gương.”
Lan run rẩy: “Chúng muốn biến chúng ta thành… nạn nhân tiếp theo.”
Minh thở gấp, ánh mắt lóe lên quyết tâm:
“Không. Tôi sẽ phá vỡ trò chơi này. Ngay từ gốc rễ.”
Anh giơ tấm gương nhỏ vừa cướp được, đập mạnh xuống sàn. Choang! Mảnh vỡ văng tung tóe, ánh sáng đỏ lóe lên rồi vụt tắt. Trong giây lát, những tấm gương treo trên trần đồng loạt rung mạnh, kêu ken két như sắp vỡ.
Bọn áo choàng đồng thanh gào lên: “Không!!!”
Lối thoát trong hỗn loạn
Nhân lúc đó, Minh kéo Lan lao về phía cửa phụ bên hông nhà kho. Cả hai đạp tung cánh cửa gỗ mục, trượt ra ngoài giữa lúc toàn bộ nhà kho rung chuyển.
Phía sau, hàng trăm tấm gương nổ tung, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng cả bến cảng. Tiếng gào thét vang vọng như của vô số linh hồn bị nuốt chửng.
Minh và Lan ngã nhào xuống nền đất ướt, thở hổn hển. Sau lưng, nhà kho số 13 bùng cháy, ánh lửa hắt lên bầu trời đêm.
Lan thì thào: “Chúng ta… đã phá hủy chúng?”
Minh nhìn ngọn lửa, ánh mắt nghiêm trọng:
“Không. Đây chỉ là một trong những cánh cửa. Hội Gương còn nhiều hơn thế. Và cuộc chiến mới chỉ bắt đầu.”