Sau vụ nổ
Bến cảng chìm trong khói. Ngọn lửa từ kho số 13 hắt lên bầu trời đêm, kéo theo tiếng còi xe cứu hỏa và bóng dáng cảnh sát chạy toán loạn. Minh và Lan nấp sau một container cũ, mồ hôi lẫn tro bụi chảy dọc gương mặt.
“Chúng ta không thể ở lại đây.” – Minh thì thầm. – “Sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ truy quét, và họ vẫn coi tôi là Khải.”
Lan gật đầu, ánh mắt quyết liệt: “Vậy bước tiếp theo là gì?”
Minh nhìn xa xăm, nhớ đến dòng chữ trong hồ sơ cũ: “Dự án Ký Ức Gương – tất cả thành viên tử vong ngoại trừ một nhân chứng: Bùi Thế Lâm.”
“Chúng ta phải tìm ông ta. Có lẽ chỉ mình ông biết toàn bộ sự thật.”
Dấu vết bị che giấu
Lan lén truy cập vào hệ thống dữ liệu của sở. Tên Bùi Thế Lâm được đánh dấu “mất tích” nhiều năm. Nhưng một dòng ghi chú nhỏ bị ẩn đi cho thấy ông từng sống ẩn dật ở một ngôi làng ven rừng phía bắc.
Minh nhìn bản đồ, đôi mắt lóe sáng: “Nếu còn sống, ông ấy chính là mắt xích cuối.”
Lan lo lắng: “Nhưng nếu Hội Gương cũng biết, ông ta chắc chắn đang bị theo dõi.”
“Càng phải đến nhanh hơn.” – Minh đáp.
Hành trình về phương bắc
Hai người thuê một chiếc xe cũ, lái xuyên màn đêm ra ngoại ô. Con đường dài, rừng cây ven lộ phủ bóng tối. Đèn pha hắt lên những biển báo hoen rỉ, gió hú qua khe cửa.
Lan nhìn sang Minh, giọng khẽ: “Anh đã từng nghĩ… nếu không có vụ hoán hồn, giờ anh vẫn là thám tử lạnh lùng trong văn phòng?”
Minh im lặng vài giây, rồi thở dài: “Có lẽ. Nhưng tôi đã thấy sự thật phía sau gương. Sau lần này, tôi không còn là tôi trước kia nữa.”
Lan mím môi, không nói thêm. Trong lòng cô, niềm tin với Minh đã trọn vẹn, nhưng nỗi lo về cái kết của hành trình vẫn nặng nề.
Làng rừng
Rạng sáng, họ đến ngôi làng nhỏ heo hút, nhà cửa thưa thớt. Người dân nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc. Khi Minh hỏi thăm, hầu hết đều im lặng, tránh né, như sợ nhắc đến một cái tên cấm kỵ.
Cuối cùng, một cụ già chỉ về căn nhà gỗ lụp xụp ở cuối làng, giọng run:
“Ông Lâm ở đó. Nhưng… đừng khuấy động ông ấy. Ông ta mang theo nhiều thứ không sạch sẽ.”
Minh và Lan bước đến. Căn nhà hoang tàn, cửa sổ che kín bằng vải. Mùi hương trầm nồng nặc thoảng ra, pha lẫn mùi ẩm mốc.
Minh gõ cửa. Một lúc lâu sau, cánh cửa hé mở. Người đàn ông gầy gò, tóc bạc trắng, đôi mắt thâm quầng hiện ra.
“Các người… tìm tôi làm gì?” – giọng ông khàn khàn.
Nhân chứng sống sót
Trong căn phòng tối chỉ le lói ánh nến, Bùi Thế Lâm ngồi đối diện Minh và Lan. Ông rót trà, bàn tay run rẩy.
“Tôi biết ngày này sẽ đến.” – ông thì thào. – “Các người là kẻ kế thừa, hay kẻ truy đuổi?”
Minh đáp ngay: “Chúng tôi đến để phá hủy. Ông từng ở trong dự án Ký Ức Gương, đúng không?”
Ông Lâm cười cay đắng: “Phải. Chúng tôi từng tin rằng có thể dùng gương để lưu trữ ký ức con người, rồi chuyển giao chúng như dữ liệu. Nhưng những kẻ đứng đầu… biến nó thành nghi thức triệu gọi. Gương không chỉ lưu trữ ký ức. Nó nuốt linh hồn.”
Lan thì thầm: “Còn Giáo sư Trần Hạo?”
Đôi mắt ông Lâm lóe lên sự sợ hãi: “Ông ta không chết. Ông ta trở thành Người soi gương, linh hồn trú ngụ trong hàng nghìn mảnh gương. Hội Gương chính là những kẻ phục vụ ông ta.”
Lời cảnh báo
Minh hỏi gấp: “Làm sao để phá hủy nghi thức?”
Ông Lâm run rẩy, thì thào:
“Không thể phá hủy từ bên ngoài. Phải đi vào trong gương, đến ‘tâm gương’ – nơi hội tụ tất cả. Nhưng… kẻ nào đi vào thường không trở lại. Tôi là kẻ duy nhất thoát ra, và tôi đã mất một nửa ký ức, một nửa linh hồn.”
Ông kéo áo lên, để lộ những vết sẹo đen như nứt vỡ gương chạy dọc cánh tay. Lan rùng mình, Minh siết chặt nắm tay.
“Nhưng nếu không vào, Hội Gương sẽ hoàn tất nghi thức. Khi ngôi sao khép lại, cả thành phố sẽ trở thành một tấm gương khổng lồ.”
Không gian im lặng nặng nề.
Bóng tối áp sát
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Minh cảnh giác kéo Lan nép sát tường. Ông Lâm mặt tái mét:
“Chúng tìm đến rồi.”
Cửa gỗ bất ngờ bật tung. Hàng loạt kẻ áo choàng tràn vào, ánh mắt đỏ rực như máu.
Minh rút dao, Lan giơ súng. Ông Lâm đứng run rẩy, nhưng rồi hét lớn:
“Đi! Hãy đến tâm gương! Chỉ ở đó các người mới kết thúc được tất cả!”
Tiếng kính vỡ rền vang, bóng tối tràn vào căn nhà…