Rời khỏi nhà nguyện
Trời hửng sáng. Ánh bình minh mờ mịt len qua những khung cửa vỡ của nhà nguyện. Minh đứng thở dốc, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơ mi. Cảm giác trở lại thân xác thật vừa như được cứu rỗi, vừa như mang thêm gánh nặng.
Lan dìu anh ra ngoài. Cả hai lảo đảo bước qua bậc thềm nứt nẻ. Không khí buổi sớm trong lành đến lạ, nhưng không xua nổi ám ảnh trong tâm trí.
“Anh ổn chứ?” – Lan hỏi khẽ.
“Ổn… nhưng tôi biết, đây chỉ mới là khởi đầu.” – Minh đáp, giọng khàn khàn.
Cả hai quay đầu nhìn lại. Trong nhà nguyện, tấm gương lớn vẫn sừng sững, nứt vỡ, phản chiếu ánh sáng đỏ nhạt. Một cánh cửa chưa khép.
Dấu vết máu
Họ men theo con đường đất dẫn về thành phố. Dọc đường, Minh dừng lại khi thấy những ký hiệu lạ khắc trên đá: những vòng tròn nhỏ liên kết thành chuỗi, như một bản đồ thu nhỏ.
“Không phải chỉ có một kẻ đứng sau.” – Minh cau mày. – “Hắn có đồng bọn, hoặc cả một tổ chức.”
Lan rùng mình. “Anh nghĩ… mục đích của họ là gì?”
Minh nhìn xa xăm: “Một nghi thức không bao giờ dừng lại ở vài mạng người. Nếu hắn cần một vòng sao, tức là cần máu để nuôi dưỡng cái gì đó lớn hơn… có thể là quyền năng, hoặc một con quỷ bị phong ấn.”
Lan siết chặt bàn tay, tim đập mạnh. Sự việc đã vượt xa phạm vi của một vụ án thông thường.
Trở lại thành phố
Khi cả hai trở về, không khí tại sở cảnh sát hỗn loạn. Tin tức về vụ nổ ánh sáng ở ngoại ô đã lan truyền. Một số sĩ quan bị thương khi tuần tra quanh nhà nguyện.
Minh phải cải trang để tránh bị nhận diện nhầm là Khải lần nữa. Lan đưa anh vào một căn phòng trống phía sau kho tư liệu.
“Tạm thời họ vẫn tin anh đã bị Khải sát hại trong nhà nguyện.” – Lan thì thào. – “Chúng ta cần tận dụng khoảng trống này.”
Minh gật đầu. “Vậy càng tốt. Tôi sẽ là cái bóng, và cái bóng mới dễ dò ra sự thật.”
Tàn dư của Khải
Trong lúc rà soát hồ sơ, Minh tìm thấy một chi tiết lạ: trước khi bị kéo vào vòng gương, Khải đã truy cập một ổ dữ liệu mật trong hệ thống cảnh sát. Trong đó có danh sách các nạn nhân tiềm năng – những người từng tham gia một chương trình nghiên cứu tâm linh cách đây mười năm.
“Chúa ơi…” – Lan buột miệng. – “Tất cả nạn nhân đều liên quan đến chương trình đó. Và… anh cũng từng điều tra về nó.”
Minh lặng đi. Anh nhớ lại: năm đó, một dự án khoa học bí mật mang tên “Ký ức Gương” đã bị giải tán vì nhiều cái chết bất thường. Người phụ trách chính… là Giáo sư Trần Hạo, kẻ biến mất không dấu vết.
“Có thể hắn chính là kẻ áo choàng.” – Minh khẽ nói. – “Hoặc ít nhất, hắn là người dựng lên nghi thức này.”
Lời nhắn trong bóng tối
Đêm xuống, khi Lan rời sở, Minh ở lại phòng lưu trữ. Anh mở một tập hồ sơ cũ, bất ngờ phát hiện một tờ giấy gấp gọn giấu bên trong. Dòng chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
“Ngươi có thể trở lại thân xác, nhưng ngươi chưa thắng. Mỗi tấm gương trong thành phố là một con mắt. Chúng ta luôn theo dõi.”
Minh siết tờ giấy, ánh mắt sắt lại. Anh ngẩng đầu nhìn quanh – trong góc phòng có một chiếc gương nhỏ treo trên tường. Trên mặt kính, trong thoáng chốc, lóe lên hình bóng kẻ áo choàng mỉm cười.
“Khốn kiếp…” – Minh thì thầm.
Sự lựa chọn của Lan
Ở căn hộ riêng, Lan ngồi lặng, bàn tay run run đặt trên khẩu súng. Cô nhớ lại ánh mắt Khải khi giả dạng Minh, sự hung hãn vô độ, và đối lập hoàn toàn với sự điềm tĩnh của Minh thật. Nhưng đồng thời, cô cũng nhớ đến lời dặn của cấp trên: “Đừng bao giờ để cảm xúc làm mờ công lý.”
“Công lý là gì… nếu sự thật còn bị giấu trong gương?” – cô tự hỏi.
Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Nếu muốn cứu Minh, hãy đến nhà kho số 13 ở bến cảng. Một mình.”
Lan tái mặt.
Bàn cờ tiếp tục
Minh đang lục tìm thêm tài liệu thì nhận được tin nhắn từ Lan. Anh đọc, tim đập dồn dập.
“Chúng vẫn chưa tha cho cô ấy…”
Anh khoác áo, lẩn ra khỏi sở, bóng tối nuốt lấy dáng anh. Trên bầu trời, trăng khuyết treo lơ lửng, soi xuống những tấm gương vỡ rải rác trong thành phố như những con mắt dõi theo từng bước đi.
Minh biết, từ giây phút này, cuộc chơi không còn là giữa anh và Khải. Đằng sau còn cả một tổ chức, và hắn – kẻ áo choàng – chỉ là người mở màn.