ảnh hồn trong gương

Chương 3: Hai mặt của sự thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng tối trong phòng giam như thứ nhựa đen dính chặt lấy da thịt. Minh ngồi lặng im, nghe tiếng nước rỉ từ đường ống cũ rơi xuống nền đá loang lổ. Anh đã quen với những đêm dài một mình, nhưng lần này khác. Không còn là sự cô độc trong công việc, mà là sự bất lực bị nhấn chìm.

Anh biết mình vô tội. Anh biết kẻ ngồi trên bàn làm việc của anh, đi trong đôi giày của anh, cầm bút ký vào hồ sơ mang tên anh… không phải là anh. Nhưng làm sao để chứng minh khi ngay cả âm thanh bật ra từ cổ họng cũng là giọng nói của Khải?

Minh cười nhạt. Thế giới trớ trêu đến mức ngay cả công lý cũng mù lòa trước một trò tráo đổi.

Những đồng đội xa lạ

Buổi sáng, cửa buồng giam mở ra. Hai sĩ quan bước vào, lôi Minh ra khỏi ghế sắt. Họ không còn gọi anh bằng tên, mà gọi là “Khải”.

“Đứng lên, đến phòng thẩm vấn.”

Trong căn phòng sáng đèn huỳnh quang, Minh đối diện với những gương mặt từng là đồng nghiệp thân thiết. Họ nhìn anh với sự khinh bỉ, thậm chí là căm ghét. Một người đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn.

“Khải, mày nghĩ chúng tao ngu à? Tại sao cứ giả vờ là thám tử Minh? Mày định chơi trò tâm lý để thoát à?”

Minh thở dài. Anh cố bình tĩnh, nói chậm rãi:

“Tôi là Minh. Tôi đã theo dõi Khải nhiều năm. Nhưng đêm đó, có chuyện xảy ra. Một thứ… không thể giải thích bằng khoa học.”

Cả phòng bật cười. Một sĩ quan vỗ bàn cười khẩy:

“Hay thật. Giờ đến lượt mày kể chuyện hoán hồn à? Tao tưởng chỉ có trong tiểu thuyết rẻ tiền.”

Không ai tin. Với họ, Minh chỉ là Khải, kẻ giết người liên hoàn.

Nhưng giữa những ánh mắt khinh miệt ấy, có một ánh nhìn thoáng dao động. Lan – nữ cảnh sát trẻ từng làm việc sát cánh bên Minh – khẽ cau mày. Cô nhận thấy trong ánh mắt của “Khải” không hề có sự hung bạo, mà lại là nỗi tuyệt vọng giống như Minh ngày nào. Nhưng cô không dám lên tiếng.

Trên bàn thám tử

Trong khi đó, Khải – trong thân xác Minh – khoác bộ vest chỉnh tề, bước ra khỏi phòng họp. Hắn vừa mới báo cáo về hiện trường vụ án thứ tư: một người phụ nữ chết trong căn hộ, trước mặt cũng là tấm gương rạn vỡ.

Các đồng nghiệp tin tưởng hắn tuyệt đối. Với họ, đó là “thám tử Minh” sắc bén, lạnh lùng, vẫn đang dấn thân vào vụ án.

Khải bật một điếu thuốc, ngồi trong văn phòng của Minh. Ánh sáng hắt qua cửa sổ làm nổi rõ khói thuốc mờ. Hắn nhìn đống hồ sơ, lòng chộn rộn.

Hắn nhớ lại ký ức nhiều năm trước: một căn phòng kín, ánh nến lập lòe, một người đàn ông khoác áo choàng đen thì thầm câu thần chú trước gương. Khi ấy Khải chỉ là một kẻ giang hồ trẻ tuổi, bị đưa vào nghi thức quái dị. Hắn tưởng đó là trò mê tín. Nhưng lúc này, nhìn những xác chết trước gương, hắn hiểu: bàn tay đó vẫn còn hoạt động.

“Vậy là mày muốn tao và Minh đối đầu… nhưng tại sao? Mày muốn gì ở chúng tao?” – Khải lẩm bẩm.

Tín hiệu từ bóng tối

Đêm hôm đó, Khải nhận được một phong bì trượt vào dưới cửa. Bên trong là một tấm ảnh: Minh – trong thân xác Khải – bị giam trong phòng thẩm vấn. Ở góc ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:

“Mỗi tấm gương là một cánh cửa. Người nắm chìa khóa sẽ quyết định ai được bước qua.”

Khải siết chặt tờ giấy. Bàn tay run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì hắn nhận ra mình không còn là kẻ tự do. Một thế lực nào đó đang điều khiển cả hắn lẫn Minh như quân cờ.

Nỗi tuyệt vọng trong ngục

Ở trại giam, Minh gặp lại Lan khi cô đưa hồ sơ vào. Cô nhìn anh, do dự. Minh khẩn khoản:

“Lan, nghe tôi nói. Tôi chính là Minh. Anh ta đã chiếm lấy thân xác tôi. Có thứ gì đó… đã tráo đổi linh hồn chúng tôi.”

Lan sững lại, đôi mắt nghi ngờ. Nhưng rồi cô thấy trong ánh mắt ấy – dù là gương mặt Khải – vẫn lấp lánh tia sáng quen thuộc. Thứ ánh sáng mà cô từng dựa vào trong những vụ án khó khăn.

“Tôi không thể tin mù quáng… nhưng tôi sẽ quan sát.” – cô khẽ thì thầm, rồi rời đi.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Minh cảm thấy một sợi dây mong manh níu giữ anh khỏi vực thẳm tuyệt vọng.

Bóng ma trong gương

Đêm ấy, trong buồng giam, Minh nhìn thấy tấm gương nhỏ gắn trên tường. Hình ảnh phản chiếu mờ ảo. Anh tiến lại gần, và kinh hoàng nhận ra – trong gương không phải là gương mặt Khải, mà là chính anh, thám tử Minh thật sự.

Hình ảnh ấy mấp máy môi:

“Thời gian không còn nhiều. Nếu không tìm ra kẻ đứng sau, chúng ta sẽ kẹt mãi mãi.”

Minh vươn tay chạm vào gương, nhưng mặt kính lạnh buốt, không lay chuyển. Khi anh rụt tay lại, hình ảnh biến mất.

Anh ngồi sụp xuống, hơi thở dồn dập. Trò chơi này vượt quá trí tưởng tượng. Nhưng anh thề sẽ tìm cách thoát ra – không chỉ để giành lại thân xác, mà còn để ngăn chặn kẻ giấu mặt đang gieo rắc chết chóc.

Lời cảnh báo

Ở phía bên kia, Khải – trong thân xác Minh – bất ngờ nhận được cuộc gọi nặc danh. Giọng nói méo mó vang lên:

“Ngươi có trong tay quyền lực của công lý, nhưng đừng tưởng đó là tự do. Mỗi vụ án chỉ là một mảnh ghép. Nếu ngươi đi sai bước, ngươi sẽ mất tất cả… kể cả linh hồn mượn được.”

Khải lặng đi, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

“Ngươi là ai?” – hắn gầm lên.

Tiếng cười quái dị đáp lại:

“Người soi gương… kẻ đó sẽ biết.”

Cuộc gọi tắt.

Khải ném mạnh điện thoại xuống bàn. Ánh mắt hắn lóe lên vừa phẫn nộ vừa hoang mang.

Kết nối bất ngờ

Sáng hôm sau, khi Khải đang kiểm tra hồ sơ, Lan bước vào. Cô nhìn hắn chăm chú, đôi mắt nghi hoặc. Cô kể rằng đêm trước, “Khải” trong trại giam nói những điều kỳ lạ, giống hệt phong cách phân tích của Minh thật sự.

Khải khẽ cười, che giấu sự bối rối. Hắn nói ngắn gọn:

“Lan, cô hãy tin vào mắt mình, đừng tin vào lời hắn. Kẻ đó giỏi đánh lừa.”

Nhưng Lan không hoàn toàn tin. Trong lòng cô, hạt mầm nghi ngờ đã nảy nở.

Bước chân vào bóng tối

Đêm muộn, Khải một mình lái xe đến căn nhà hoang nơi nạn nhân mới nhất được phát hiện. Ánh trăng lạnh phủ lên nền nhà. Trong căn phòng đầy gương vỡ, hắn đứng trước một mảnh gương còn nguyên vẹn.

Trong gương, không phải hình ảnh hắn – mà là Minh, đang nhìn chằm chằm với ánh mắt khẩn thiết.

“Hợp tác đi, nếu không cả hai chúng ta đều chết.” – Minh trong gương thốt lên.

Khải siết nắm tay, gương mặt Minh hiện tại in đậm sự giằng xé. Lần đầu tiên, hắn không còn chắc chắn liệu mình có đang kiểm soát được số phận… hay chỉ đang chơi theo luật của một kẻ giấu mặt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×