ảnh hồn trong gương

Chương 4: Kế hoạch vượt ngục trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng khóa sắt lách cách khép lại, để lại Minh một mình trong buồng giam chật hẹp. Ánh đèn huỳnh quang vàng vọt rọi xuống, chiếu bóng anh dài méo mó trên nền xi măng. Đêm nay, anh không ngủ. Không thể ngủ. Càng nhắm mắt, hình ảnh những cái chết trước gương càng hiện về, ám ảnh và thúc giục.

“Ngồi đây sẽ chết dần chết mòn. Muốn lật lại sự thật… chỉ có cách thoát ra ngoài.” – Minh thì thầm.

Anh từng bắt hàng chục tội phạm trốn trại. Giờ đây, nghịch cảnh ép anh phải học chính mánh khóe mà anh ghét cay ghét đắng. Một thám tử, giờ trong thân xác kẻ bị truy nã, phải nghĩ cách thoát thân như một tên tội phạm thực thụ.

Niềm tin mong manh

Ngày hôm sau, Lan lại đến phòng giam với lý do lấy thêm lời khai. Khi chỉ còn hai người, Minh nhìn sâu vào mắt cô:

“Lan, hãy nghe tôi. Tôi không phải Khải. Tôi chính là Minh. Nếu cô để ý, sẽ thấy hắn – kẻ mang thân xác tôi – cư xử khác hẳn. Hắn hút thuốc, trong khi tôi chưa bao giờ chạm điếu thuốc nào. Hắn cười với mọi người, trong khi tôi… vốn chẳng bao giờ làm vậy. Hãy nhớ lại.”

Lan im lặng rất lâu. Trong lòng cô, sự giằng xé dữ dội. Một phần lý trí mách bảo đây chỉ là trò lừa đảo. Nhưng linh cảm mách cô rằng trong ánh mắt kia có sự thật.

“Anh… muốn tôi làm gì?” – cô khẽ hỏi.

“Đưa cho tôi một chiếc kẹp giấy, bất cứ vật nhỏ nào có thể bẻ thành chìa. Tôi sẽ tự thoát ra. Cô không cần trực tiếp giúp, chỉ cần vô tình bỏ lại. Tôi hứa, tôi sẽ chứng minh tất cả.”

Lan cắn môi. Rồi khi rời đi, trên bàn để hồ sơ, cô bỏ quên một chiếc bút kim loại nhỏ.

Minh nhìn nó, lòng dấy lên tia hi vọng đầu tiên.

Manh mối từ hồ sơ

Ở bên kia, Khải trong thân xác Minh tiếp tục đào sâu vào hồ sơ các vụ án. Những tấm ảnh nạn nhân được sắp lại thành chuỗi, mỗi hiện trường đều có tấm gương vỡ, nhưng vị trí vết nứt khác nhau.

Hắn trải từng tấm ảnh ra bàn, dùng bút nối các đường nứt lại. Một hình thù hiện ra: một vòng tròn bị chia thành nhiều mảnh, ở tâm khắc dấu chữ thập nghiêng.

Khải thở hắt. Biểu tượng quen thuộc. Chính kẻ áo choàng năm xưa đã vẽ nó trong nghi thức.

Hắn nhớ lại… năm ấy, hắn cùng vài thanh niên trong băng được đưa đến. Họ phải đứng trước gương, kẻ áo choàng thì thầm câu thần chú. Một trong số họ ngã xuống, mắt trợn ngược. Từ đó, Khải chưa bao giờ quên ánh mắt ấy.

“Không phải ngẫu nhiên. Tất cả nạn nhân đều là mảnh ghép cho một nghi thức lớn.” – Khải lẩm bẩm.

Nhưng mục đích là gì? Tại sao cần đến Minh và hắn?

Tường giam rạn nứt

Đêm xuống, Minh bắt tay vào công việc. Anh tháo chiếc bút kim loại, lấy lõi thép nhỏ, uốn cong thành chiếc chốt. Tiếng “tách” khẽ vang khi ổ khóa bị bật. Anh thở phào, tim đập thình thịch.

Bước ra hành lang tối, anh cẩn trọng tiến về cổng phụ. Những năm làm thám tử giúp anh thuộc lòng sơ đồ sở cảnh sát. Nhưng khi vừa đi đến khúc cua, ánh đèn pin lia qua.

“Đứng lại!” – một lính gác quát.

Không kịp nghĩ, Minh lao vào. Cú đấm bất ngờ khiến tên gác ngã xuống, bất tỉnh. Anh kéo hắn vào góc khuất, rồi nhanh chóng chạy tiếp. Trong bóng tối, Minh cảm thấy mình thực sự đã trở thành kẻ ngoài vòng pháp luật.

Cuộc chạm trán bất ngờ

Trên đường thoát, Minh vô tình lướt qua tấm gương treo ở hành lang. Trong gương không phản chiếu dáng anh đang chạy, mà hiện lên… Khải, trong hình dạng thám tử Minh, đang ngồi ở văn phòng lật hồ sơ.

Khoảnh khắc mắt chạm mắt, cả hai sững lại. Dù ở hai nơi khác nhau, họ vẫn nhìn thấy nhau qua “cánh cửa” này.

“Ngươi không thoát được đâu, Minh.” – giọng Khải vang trong đầu anh, không rõ từ đâu.

“Và ngươi cũng không che giấu mãi được, Khải.” – Minh đáp lại.

Hình ảnh mờ dần, gương trở lại bình thường. Minh run nhẹ, nhưng càng thêm quyết tâm: kẻ đang chơi trò này muốn cả hai mắc kẹt, nhưng anh sẽ không để điều đó xảy ra.

Kẻ quan sát trong bóng tối

Cùng lúc ấy, trong một căn phòng kín nào đó, người đàn ông áo choàng đen đứng trước hàng chục tấm gương ghép thành vòng tròn. Trong gương phản chiếu cảnh Minh trốn chạy, Khải ngồi trong văn phòng, Lan do dự nhìn hồ sơ.

Hắn mỉm cười, giọng thì thầm vang vọng:

“Quân cờ đã di chuyển. Bàn cờ sắp hoàn tất. Khi vòng tròn gương khép lại, chỉ một linh hồn được quyền trở về. Kẻ kia sẽ mãi mãi biến mất.”

Tiếng cười rợn người lan ra, hòa vào đêm thành phố.

Quyết tâm

Minh cuối cùng cũng thoát khỏi trại giam, lẩn vào màn mưa đêm. Anh biết từ giây phút này, cả thế giới sẽ coi anh là Khải – tội phạm giết người liên hoàn. Nhưng anh cũng hiểu, chỉ có tự do mới cho anh cơ hội chứng minh sự thật, cứu lấy bản thân và ngăn chặn âm mưu ghê rợn phía sau.

Trong bóng tối, Minh thì thầm như thề nguyền với chính mình:

“Dù có phải mang thân xác này đến hết đời, tôi vẫn sẽ tìm ra kẻ đứng sau, và lấy lại công lý.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×