Bước chân trong mưa
Đêm thành phố ngập trong mưa nặng hạt. Minh lẩn vào những con hẻm tối, nước mưa hòa với vết máu từ thái dương chưa khô. Trái tim anh đập mạnh theo từng nhịp bước, vừa vì hồi hộp, vừa vì sợ hãi. Anh biết mình đã chính thức trở thành kẻ đào tẩu trong mắt cảnh sát.
Nhưng Minh không thể dừng lại. Mỗi giây trôi qua là một bước kẻ đứng sau âm mưu kia tiến gần hơn đến mục đích. Và anh hiểu, nếu không nhanh chóng tìm ra manh mối, cả anh và Khải sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong trò chơi này.
Anh ghé vào một quán net cũ kỹ, mượn tạm chiếc áo khoác của một gã lang thang ngủ gục ở hiên. Trước ánh mắt thờ ơ của đám thanh niên chơi game, Minh mở máy, truy cập vào hệ thống tin tức nội bộ mà anh từng có mật khẩu. May mắn, cái thân xác Khải mang theo trí nhớ riêng, nhưng linh hồn anh vẫn giữ lại toàn bộ ký ức về nghề. Anh gõ nhanh, tìm dữ liệu về các vụ án gương.
Trên màn hình hiện lên bản tin: “Nạn nhân thứ tư – một nữ giảng viên – được tìm thấy chết trong căn hộ riêng. Trên tường có ký hiệu kỳ lạ.”
Minh phóng to ảnh. Đúng như anh nghĩ – biểu tượng vòng tròn chia mảnh. Anh nhắm mắt, lắp ghép trong đầu. Những vị trí hiện trường khi đánh dấu trên bản đồ thành phố… tạo thành một hình ngôi sao năm cánh chưa khép kín.
“Trò chơi này còn lớn hơn mình tưởng.” – Minh thì thầm.
Vỏ bọc hoàn hảo
Trong khi đó, Khải – trong thân xác Minh – ngồi trong phòng họp của sở cảnh sát. Hắn báo cáo ngắn gọn, giọng dứt khoát. Các đồng nghiệp nhìn hắn bằng sự nể phục. Không ai nghi ngờ gì.
Nhưng khi bước ra khỏi phòng, Khải thấy Lan. Ánh mắt cô vẫn chứa sự do dự. Cô tiến lại gần, khẽ nói:
“Anh Minh… dạo này anh khác lắm.”
Khải mỉm cười: “Khác là tốt hay xấu?”
Lan ngập ngừng: “Tốt hơn… nhưng cũng lạ hơn.”
Khải không đáp, chỉ cười. Nhưng trong lòng hắn gợn sóng. Hắn biết sự thông minh và nhạy cảm của Lan có thể trở thành nguy cơ. Nếu cô phát hiện sự tráo đổi, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Thông điệp trong gương
Đêm ấy, khi Khải trở về căn hộ của Minh, hắn ngồi một mình trước tấm gương lớn trong phòng khách. Ánh đèn hắt vào khiến hình ảnh phản chiếu lung linh như có bóng người thứ ba.
Đột ngột, hình ảnh trong gương thay đổi. Thay vì phản chiếu Khải, gương hiện lên bóng dáng của kẻ áo choàng đen. Hắn không cử động, chỉ đứng đó, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng đỏ quái dị.
Một giọng nói vang trong đầu Khải:
“Ngươi đang nắm giữ thân xác không thuộc về mình. Muốn giữ nó, hãy hoàn thành vòng ngôi sao. Mỗi điểm là một linh hồn. Khi vòng tròn khép lại, ngươi sẽ trở thành chủ nhân vĩnh viễn.”
Khải siết chặt nắm tay.
“Nếu ta từ chối?”
Tiếng cười vang lên, kéo dài như lưỡi dao rạch ngang bóng đêm:
“Thì ngươi sẽ tan biến, cùng với kẻ kia.”
Gương vỡ thành hàng trăm mảnh, rơi loảng xoảng xuống sàn. Khải thở gấp, mồ hôi lạnh ướt lưng. Hắn hiểu, mình đang bị buộc vào nghi thức tà ác, không thể thoát ra dễ dàng.
Người đàn bà trong ngõ
Về phía Minh, trên đường bỏ trốn, anh tìm đến một nhân chứng cũ – một người đàn bà từng bán hàng gần hiện trường vụ án thứ hai. Bà ta sống trong căn nhà gỗ tồi tàn, ánh mắt hoảng hốt khi thấy Minh trong thân xác Khải.
“Tôi không biết gì đâu… đừng tìm tôi nữa!” – bà run rẩy.
“Bà đừng sợ.” – Minh dịu giọng. – “Tôi không phải hắn. Tôi… tôi là Minh. Hãy nhớ lại, hôm đó bà đã thấy gì?”
Người đàn bà khóc. Rồi thì thầm:
“Tôi thấy… trong gương. Một người đàn ông áo choàng. Không phải anh. Không phải nạn nhân. Một kẻ khác, hắn… hắn nhìn tôi, rồi biến mất.”
Minh tim đập dồn dập. Vậy là nhân chứng đã thấy cùng một kẻ với anh và Khải. Người áo choàng đó không phải ảo giác, mà là thật.
Trước khi rời đi, bà nắm lấy tay Minh, thì thào:
“Coi chừng gương. Gương không chỉ phản chiếu, nó nuốt chửng.”
Lưới siết chặt
Trong khi Minh lần mò theo manh mối, cảnh sát toàn thành phố được lệnh tăng cường truy lùng “Khải” – tức chính anh. Truy nã được phát sóng khắp nơi, hình ảnh gương mặt Khải hiện lên từng màn hình điện tử ngoài phố.
Minh len lén đi giữa dòng người, mỗi bước đi như đặt mạng sống vào lưỡi dao. Nhưng càng như thế, anh càng nhận ra sự trớ trêu: chỉ cần một cái chạm tay, một cái nhìn, cả thế giới sẽ kết tội anh.
Anh nghiến răng: “Phải tìm cách liên lạc với Lan. Cô ấy là mắt xích duy nhất còn có thể tin mình.”
Cuộc đối đầu trong mơ
Đêm xuống, Minh ẩn náu trong một căn phòng trọ rẻ tiền. Anh thiếp đi vì kiệt sức. Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng giữa căn phòng đầy gương. Khải xuất hiện, cũng với gương mặt thám tử Minh.
“Hai ta bị trói vào nhau rồi.” – Khải nói, giọng lạnh. – “Chỉ một kẻ được sống.”
“Không. Chúng ta đều là nạn nhân.” – Minh đáp. – “Kẻ áo choàng kia mới là chủ mưu.”
Khải cười khẩy: “Nạn nhân ư? Tao chưa bao giờ tin vào công lý. Nếu phải giẫm lên xác mày để sống, tao sẽ làm.”
Minh lao tới, nhưng gương vỡ tung, nuốt chửng cả hai. Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Bước ngoặt
Trong sở cảnh sát, Lan âm thầm theo dõi Khải trong thân xác Minh. Cô để ý hắn hút thuốc, trò chuyện với sự thân thiện bất thường, và đôi khi ánh mắt lóe lên nỗi sợ kỳ lạ. Càng quan sát, cô càng nghi ngờ.
Cô lén lấy dấu vân tay từ cốc cà phê hắn dùng. So sánh trong hệ thống, kết quả khiến cô choáng váng: không trùng khớp với vân tay của thám tử Minh.
Lan run rẩy. Sự thật bắt đầu hé mở…
Kết thúc chương 5
Trong bóng đêm, hai số phận đảo ngược tiếp tục bị kéo vào vòng xoáy. Minh trốn chạy để tìm sự thật, Khải đội lốt công lý nhưng bị thế lực đen tối thao túng. Cả hai dần nhận ra, càng chống cự, sợi dây trói buộc từ những tấm gương càng siết chặt. Và bóng dáng người áo choàng vẫn kiên nhẫn chờ, như con nhện nhìn mồi mắc dần vào lưới.