ảnh hồn trong gương

Chương 6: Sợi dây liên lạc mong manh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kẻ bị săn

Trời về khuya, thành phố phủ một màu xám đục sau cơn mưa nặng hạt. Minh khoác chiếc áo rách che nửa gương mặt, hòa lẫn vào dòng người trong khu chợ đêm. Nhưng mọi bước đi đều nặng trĩu bởi áp lực: ảnh truy nã với gương mặt “Khải” giăng khắp nơi, từ biển quảng cáo điện tử đến loa phóng thanh công cộng.

Cảnh sát tuần tra đi ngang, mắt lia khắp. Minh cúi đầu, bước nhanh hơn. Hơi thở dồn dập. Anh biết chỉ cần một ánh nhìn chạm đúng, anh sẽ bị tóm gọn.

“Phải tìm Lan… trước khi quá muộn.” – Minh tự nhủ.

Bước ngoặt trong niềm tin

Tại sở cảnh sát, Lan ngồi một mình trong phòng kỹ thuật. Trên màn hình là kết quả so sánh vân tay. Vân tay lấy từ cốc cà phê “thám tử Minh” không trùng với hồ sơ lưu trữ của chính thám tử trưởng. Cô không tin nổi vào mắt mình.

“Không lẽ… hắn thật sự không phải anh Minh?” – cô thì thầm.

Một ký ức ùa về: cái cách “Khải” trong nhà giam đã phân tích vụ án với giọng điệu điềm tĩnh, chi tiết – y hệt Minh thật. Trong khi đó, người đang ngồi ghế thám tử lại cư xử quá khác lạ.

Lan ôm đầu. Bản năng mách bảo cô rằng có điều siêu nhiên nào đó đang diễn ra. Nhưng nếu công khai, cô sẽ bị xem là điên rồ.

Tín hiệu bí mật

Đêm hôm ấy, khi Lan rời sở cảnh sát, một bóng người bám theo cô trong mưa. Cô cảnh giác quay lại – đó là Minh, trong thân xác Khải.

“Đừng hét. Là tôi… Minh.” – anh thì thầm, giọng khàn khàn.

Lan chĩa súng ngay tức khắc. Nhưng ánh mắt Minh nhìn cô không giống kẻ sát nhân, mà giống ánh mắt quen thuộc từng dìu dắt cô qua những vụ án.

“Chứng cứ tôi có… không ai tin. Nhưng cô, Lan, cô đã thấy rồi. Người ngồi ghế thám tử không phải tôi. Hắn là Khải.”

Lan run tay. Nửa muốn bóp cò, nửa muốn tin.

“Làm sao tôi biết anh không lừa tôi?”

Minh hít sâu: “Ngày cô lần đầu tham gia đội, vụ án khu phố cổ… ai là người đã nói với cô rằng, đừng bao giờ để nạn nhân thứ hai xuất hiện?”

Lan sững lại. Câu nói đó chỉ Minh biết. Cô hạ súng, ánh mắt ngập tràn mâu thuẫn.

“Tôi sẽ tin anh… nhưng chỉ một lần. Anh định làm gì?”

“Chúng ta phải tìm ra kẻ áo choàng. Chỉ có vậy mới lấy lại sự thật.”

Trong vỏ bọc kẻ khác

Trong khi Minh và Lan âm thầm liên lạc, Khải – trong thân xác Minh – tiếp tục được tôn trọng như anh hùng. Hắn ngồi trước bàn làm việc, giả vờ chăm chú vào hồ sơ. Nhưng trong lòng hắn rối bời.

Những đêm gần đây, hắn liên tục thấy bóng người áo choàng xuất hiện trong gương. Hắn bị ra lệnh phải hoàn tất “vòng ngôi sao” – tức tiếp tục để thêm những cái chết xuất hiện.

“Ta không phải con rối của ngươi.” – Khải gầm khẽ với bóng gương.

Nhưng từ gương vang ra tiếng thì thầm:

“Ngươi vốn đã là con rối từ ngày bị chọn. Chỉ cần một bước sai, ngươi sẽ biến mất.”

Gương lại nứt, để lại khuôn mặt Khải méo mó phản chiếu. Hắn đập mạnh vào mặt kính, nhưng nó vẫn nguyên vẹn.

Kế hoạch bí mật

Lan hẹn gặp Minh ở một quán cà phê vắng. Cô đưa cho anh vài tài liệu lén lấy từ kho lưu trữ: hồ sơ về những nạn nhân, bản đồ hiện trường. Minh nhìn, đôi mắt sáng lên.

“Đúng như tôi đoán. Các điểm tạo thành hình ngôi sao. Và ở giữa ngôi sao… là nhà nguyện bỏ hoang ở ngoại ô.”

Lan rùng mình: “Nơi từng xảy ra vụ thí nghiệm tâm linh mười năm trước?”

Minh gật. “Đó chính là trung tâm. Kẻ áo choàng muốn hoàn tất nghi thức ở đó.”

Lan im lặng. Cô biết nếu bị phát hiện, cả cô và Minh sẽ bị coi là phản bội. Nhưng trong lòng cô, một niềm tin ngày càng lớn dần: người đàn ông trước mặt, dù khoác gương mặt Khải, chính là Minh.

Bóng tối lan rộng

Cùng lúc ấy, trong sở cảnh sát, Khải nhận được thông tin mới: một vụ án mạng khác vừa xảy ra, nạn nhân thứ năm. Hiện trường: lại một tấm gương vỡ, lại biểu tượng vòng tròn.

Các đồng đội xôn xao, còn Khải chỉ ngồi lặng. Hắn hiểu, dù hắn không muốn, trò chơi vẫn tiếp tục. Và hắn, dưới danh nghĩa Minh, đang bị đẩy vào vị trí vừa là thợ săn, vừa là quân cờ.

Quyết tâm

Đêm cuối, Minh đứng trên mái nhà nhìn xuống thành phố. Ánh đèn neon phản chiếu lên bầu trời đêm mờ ảo. Anh nắm chặt hồ sơ trong tay, khẽ nói với chính mình:

“Dù mang thân xác nào… tôi vẫn là Minh. Tôi sẽ đưa sự thật ra ánh sáng. Và nếu cần, tôi sẽ lật đổ cả những tấm gương.”

Lan bước lên mái nhà, đứng cạnh anh. Cô nhìn vào mắt anh, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Giữa họ, sợi dây liên lạc mong manh cuối cùng cũng đã được hình thành.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×