ảnh hồn trong gương

Chương 7: Nhà nguyện trong sương mù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hành trình trong đêm

Con đường dẫn ra ngoại ô tối tăm và vắng lặng. Chiếc xe máy cũ Lan mượn từ một đồng nghiệp khẽ rung lên theo từng ổ gà. Minh ngồi phía sau, chiếc mũ lụp xụp che đi gương mặt bị truy nã. Mưa phùn giăng thành sợi, ánh đèn pha loang loáng cắt qua màn sương.

“Anh chắc chứ? Nếu đó thực sự là trung tâm nghi thức, chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều hơn những gì nghĩ.” – Lan nói, giọng căng thẳng.

“Tôi chắc.” – Minh đáp gọn. – “Nơi đó chính là điểm giao của vòng ngôi sao. Nếu hắn muốn hoàn tất nghi thức, nhà nguyện sẽ là bàn cờ cuối.”

Cả hai lặng im suốt đoạn đường dài. Chỉ còn tiếng động cơ, tiếng mưa rơi và nhịp tim đập dồn dập.

Bóng tối trong nhà nguyện

Nhà nguyện hiện ra trong màn sương – một tòa kiến trúc cổ đổ nát, mái vòm sập một nửa, tường loang lổ rêu xanh. Những ô cửa kính vỡ nát như đôi mắt trống rỗng.

Lan tắt máy, cả hai bước vào. Không khí ẩm thấp, mùi gỗ mục và khói hương cũ quấn quanh. Ở giữa gian chính là một tấm gương khổng lồ bị nứt ngang, phủ tấm vải đen.

Minh tiến lại gần, tim thắt lại. Tấm gương này không giống các hiện trường trước: nó nguyên vẹn hơn, có khung khắc đầy ký hiệu.

Lan lẩm bẩm: “Cái này… giống như cánh cửa.”

Ngay khi lời vừa dứt, tiếng động lạ vang lên phía trên. Bóng một người mặc áo choàng đen bước xuống từ bục thờ, dáng cao gầy, ánh mắt lóe sáng dưới mũ trùm.

“Các ngươi đã tìm đến.” – giọng hắn vang vọng, khàn khàn. – “Quân cờ tự dẫn xác đến bàn cờ.”

Minh lao lên, hét: “Ngươi là ai? Tại sao lại giết người? Tại sao lại muốn chúng ta hoán hồn?”

Kẻ áo choàng cười, âm thanh vang dội như từ vực thẳm:

“Không ai thật sự chết. Chỉ là linh hồn được tráo đổi, để hoàn tất vòng ngôi sao. Một trong các ngươi sẽ là chủ nhân mới của tấm gương. Kẻ còn lại… sẽ tan biến.”

Lan run lên, nắm chặt khẩu súng trong tay. Nhưng ánh mắt Minh vẫn dán chặt vào đối thủ, lửa giận cháy bùng.

Ở sở cảnh sát

Trong khi đó, Khải – trong thân xác Minh – ngồi trong văn phòng, mồ hôi lạnh chảy dài. Hắn liên tục thấy ảo ảnh: bức tường nứt ra thành vô số gương, trong gương là hình ảnh nhà nguyện, Minh và Lan đang đối mặt với kẻ áo choàng.

Tiếng thì thầm vang trong đầu hắn:

“Đến đây. Nếu không, ngươi sẽ mất tất cả. Ngươi có cơ hội giữ thân xác này, nhưng chỉ khi dám bước vào vòng cuối.”

Khải đập bàn, thở gấp. Hắn biết mình không thể thoát. Và một phần sâu trong hắn… lại thèm khát được trở thành “Minh” mãi mãi.

Đối đầu trong sương

Trong nhà nguyện, Minh và Lan xoay quanh tấm gương lớn. Kẻ áo choàng giơ tay, trên không trung xuất hiện những ký hiệu cháy sáng như lửa xanh. Tấm gương rung lên, phản chiếu không gian xoay tròn.

Lan giơ súng bắn – đoàng! – nhưng viên đạn chỉ xuyên qua, biến mất vào khoảng không như bắn vào mặt nước.

Kẻ áo choàng cười khẩy:

“Đạn không giết được bóng tối. Chỉ có linh hồn đổi chỗ mới mở được cánh cửa.”

Đúng lúc đó, không gian lay động. Cửa nhà nguyện bật mở. Khải – với gương mặt Minh – xuất hiện. Ánh mắt hắn lóe lên vừa sợ hãi, vừa khao khát.

“Khải…” – Minh gằn giọng.

“Không. Giờ tao là Minh. Và mày… chỉ còn là cái bóng.” – Khải đáp, giọng lạnh lùng.

Lan quay sang nhìn cả hai, bối rối cực độ. Trước mắt cô giờ có hai “Minh”: một trong thân xác Khải, một trong thân xác Minh thật.

Kẻ áo choàng giơ tay, cười vang:

“Cuối cùng, bàn cờ đã đủ quân. Hãy xem, ai sẽ sống, ai sẽ tan biến!”

Cao trào

Tấm gương bùng sáng, hút lấy ánh sáng của cả nhà nguyện. Gió gào thét, tường rung chuyển. Minh lao tới giữ Lan, che chắn cho cô. Khải đứng sững, ánh mắt rực lửa khi thấy hình ảnh trong gương kéo hắn lại.

Trong tiếng ầm ầm, Minh hét:

“Lan! Cho dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin tôi! Tôi mới là Minh thật!”

Lan nhìn cả hai, tay run run nắm khẩu súng, trái tim nặng trĩu. Cô phải chọn tin ai – kẻ mang gương mặt quen thuộc, hay linh hồn quen thuộc trong thân xác khác?

Trong khoảnh khắc, ánh sáng từ gương bùng nổ, nuốt chửng tất cả…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×